Xin làm viên cuội cần cù // Vui lăn dưới đất buồn đu lên giời // An lành trong cõi thảnh thơi // Bỏ xa dăm bảy nhất thời hào quang...
23 tháng 3, 2013
21 tháng 3, 2013
18 tháng 3, 2013
17 tháng 3, 2013
THƠ HỒNG MIÊN
Xin giới thiệu với bạn đọc của “Viên cuội cần
cù” bài thơ giành Giải nhất đêm thơ Nguyên tiêu Quý tỵ 2013, do
Hội Văn nghệ tỉnh Điện Biên tổ chức. Đó là thi phẩm có tiêu đề: “Ước nguyện tuổi trẻ” của Nguyễn Thị Hồng Miên, thuộc Chi
hội Văn nghệ Trường CĐSP Điện Biên. Đồng
giải nhì được trao cho các tác giả thuộc Chi hội Văn nghệ thành phố Điện Biên
Phủ và Chi hội Văn nghệ huyện Điện Biên.
16 tháng 3, 2013
THỰC TRẠNG THƠ ĐIỆN BIÊN QUA KỲ XÉT TÀI TRỢ 2011
Lần
đầu tiên được đọc nhiều thơ Điện Biên đến
thế. Trong số 18 tác giả tham gia mùa tài trợ, có đến 1052 bài thơ các loại
(không có trường ca); trong đó nhiều nhất là hội viên Phạm Đình Thi (180 bài);
Hương Sen (103 bài); Hồng Miên (76 bài); Đỗ Vũ Xô (70 bài)… .
MỘT CHỮ TRONG THƠ
Tôi
đã nghĩ đến bài viết này từ lâu, nhưng thôi thúc đặt bút lại được bắt đầu từ
lời đề nghị của nhà thơ Trương Hữu Thiêm, rằng, sẽ gửi Blog VIENCUOICANCU của
tôi bài viết Bác Chiến ơi, có nghe em gọi chiều nay?
TRUYỆN ĐƯỜNG RỪNG THỜI HIỆN ĐẠI
PGS
- TS - Nhà NCPBLL - Nhà văn Văn Giá
Tôi
đọc tập truyện Gia đình thợ mộc của
Nguyễn Đức Lợi, rải rác trong mỗi thời điểm khác nhau, lần nào cũng vậy, khi
gấp trang sách lại vẫn không hết cái cảm giác bỡ ngỡ về sức bút của cây bút trẻ
này.
Người đăng:
KHÁCH ĐANG THĂM
vào lúc
15:05:00
Nhãn:
Phê bình - Giới thiệu
,
Về mình
Không có nhận xét nào
:
26 NĂM - VẦNG TRĂNG THỨC TRONG MÂY
Trước đây chỉ nghe Bùi Văn Vân làm thơ, in thơ
chứ chưa nghe ông viết tiểu thuyết bao giờ. Nay tận mắt đọc và bất ngờ bởi
“Trăng trong mây” (NXB Quân đội nhân dân - 2007) đã được ông đốt cháy âm ỉ suốt
26 năm có lẻ, với rất nhiều kỷ niệm, cảm xúc không chỉ riêng của một quân
nhân...
MỘT ẤN PHẨM LÀM ÒM GIỚI VĂN NGHỆ ĐIỆN BIÊN
Trước
hết phải nói thật rằng, tôi không khỏi xúc động trước tấm lòng yêu thơ đến độ
“cuồng thi” của tác giả Phạm Quang Bá, 75 tuổi, hội viên Hội VHNT Điện Biên,
khi biết được thông tin ông gửi tập bản thảo tới ngót… 200 bài thơ (một số
lượng thơ nhiều gấp 4 lần thơ tôi) để làm tập sách thơ Cảm xúc thời
gian mà tôi đang cầm trên tay (tất nhiên là tôi không được tặng
rồi): Hôm nay ngồi đọc bài thơ/ Một mình mà thấy ngẩn ngơ rối bời/
Yêu thơ yêu lắm thơ ơi/ Đất trời mây gió biển khơi không cùng… (Thơ
với người - P.Q.Bá)
CÓ PHẢI HÌNH THỨC SÁNG TẠO NGHỆ THUẬT MỚI?
Gần đây, nhiều ý
kiến của các tác giả, độc giả thơ xoay quanh một kiểu sáng tạo nghệ thuật mới là lấy thơ của người khác, rồi thay
tên đổi họ, rồi lộn nháo nhào lên, làm tàn tật bản gốc đi, và nói với người
không biết là sáng tác,
với người biết là loại hình
sáng tạo mô phỏng.
CÔ GÁI MƯỜNG THANH, THƠ ĐẦY TRONG MẮT MINH LÝ
Cầm
tập thơ Cô giáo Mường Thanh (Nhà
xuất bản Văn học 2008) của tác giả Minh Lý - hội viên Hội VHNT Điện Biên,
thoạt đầu tưởng rằng đây là “những vần thơ vương bụi phấn”. Thế nhưng, khi dọc
hết mới thấy trong tổng thể 61 bài thì chỉ có 9 bài được tác giả viết về nghề
mình. Còn lại chủ yếu là “thơ tình yêu”. ở vào cái tuổi: “Gần đi hết nửa
cuộc đời / Hôm nay tôi mới là người biết yêu
NƠI NHÓM LỬA NGHỆ THUẬT
Sinh mệnh của Nhà văn là tác phẩm!
Chân lý đó được khẳng định không phải bây giờ, mà nó đồng hành cùng nghiệp sáng
tác suốt cả thế kỷ qua. Danh xưng “Nhà văn” ở đây không hẳn chỉ những người
hoạt động trong lĩnh vực văn chương, mà có thể hiểu chung cho cả nền văn học
nghệ thuật.
CÂU THƠ LẮNG VÀO CON CHỮ
Cảm
nhận đầu tiên khi đọc tập thơ Mái trường tôi yêu (Chi hội VHNT
trường CĐSP Điện Biên) là màu sắc - một thứ màu sắc đa chiều, đa diện. Thiết
tưởng, sau bao nhiêu bộn bề bút sách, nay nhập ngôn thơ không gì ngoài vấn đề
dạy và học.
NƠI GẶP GỠ HAI MIỀN VĂN CHƯƠNG
Chúng ta có thể đảm bảo rằng, Đảng và Nhà nước
luôn xem VHNT như là một tổ chức chính trị xã hội của mình, như là một lực
lượng không thể thiếu được trong công tác tư tưởng văn hoá. Trong những năm gần
dây, Đảng - Nhà nước đã quan tâm, tài trợ to lớn giúp các trại sáng tác, các
lớp tập huấn cho đội ngũ văn nghệ sĩ địa phương liên tục được mở ra, nhằm tạo
điều kiện để anh chị em bứt khỏi công việc bề bộn hàng ngày, nghỉ ngơi, lưu tâm
vào đầu tư và sáng tác…” (*)
"CÕI CÙN ĐỜI" THÁC ĐỜI DỮ DỘI
(Báo
Văn nghệ - Hội nhà văn Việt Nam
- ra ngày 21.10.2006)
Vũ
Xuân Sao
Người đăng:
KHÁCH ĐANG THĂM
vào lúc
14:40:00
Nhãn:
Phê bình - Giới thiệu
,
Về mình
Không có nhận xét nào
:
CẢM NHẬN VỀ THỂ LOẠI TRUYỆN RẤT NGẮN
Truyện
rất ngắn, hay truyện cực ngắn, truyện mini, truyện ngắn ngắn, truyện ngắn thu
gọn… ở phương Tây và Trung Quốc người ta còn gọi nó như một… tia chớp: truyện
vi mô, truyện bất ngờ, truyện chớp lóe, truyện một phút, truyện một hơi khói
(độ dài có khi chỉ cần một phút, hay rít một điếu thuốc là đọc xong)…
TÂM TÌNH THƠ TỈNH
“Người
cầm bút” (sáng tác văn, thơ…) được chia ra hai giới: Viết chuyên nghiệp và viết
nghiệp dư. Đối với người viết chuyên nghiệp, tức là coi việc làm thơ là nghề;
mà đã là nghề thì mục tiêu sống sung túc bằng nghề luôn được coi như tiêu chí
phấn đấu số một.
15 tháng 3, 2013
CHIẾC ĐÒN GÁNH ĐỐT CHÁY THÀNH... CHỮ TÂM!
Trường
Giang
Nắng
quái đằng đông
Một chiều nắng quái đằng đông
Vàng hương cháy đỏ cánh đồng Cầu Đôi,
Chợ làng trống một chỗ ngồi
Chiếc đòn gánh đốt đi rồi vẫn cong...
KHÓC MẸ BẰNG TIẾNG THƠ LÒNG
Trương
Hữu Thiêm
Mẹ
Cả ngày đon đả gọi mời
Bấm tay đếm được mấy lời người thưa
MẶC CẢ VỚI THẦN LINH
Nguyễn
Đức Lợi
Con
ma nhỏ
Mọi người gọi em là “con ma nhỏ”
Vì
khi em lên một phải “lìa đời”
CHA KHÔNG CÓ LỖI NẾU CON TỪ TỐN SỐNG
Văn
Chinh
Tạ lỗi
Ngày
con sinh có ngôi sao xanh như múa
Cha mượn tên sao cho con đăng ký làm người
Cha mượn tên sao cho con đăng ký làm người
OÁN ÂN TRẢ HẾT CHO ĐỜI
Trương
Hữu Thiêm
Tiết dạy cuối cùng
Các em gấp sách vào đi
Hôm nay thầy chẳng dạy gì được đâu
ĐỨA CON CÁ TÍNH CỦA HAI GÃ… “GIANG HỒ”
Thái
Hồng
Hoa của núi
(Tặng
Nhà thơ Đỗ Thị Tấc)
Ở độ cao gần ngàn tám trăm mét
Say xe hay say em?
Say xe hay say em?
SỰ THẬT VỀ 3 GIẤC MƠ CỦA VĂN CAO
Văn
Cao
Giấc mơ
Dưới mái nhà
Một người đang ngủ
Với giấc mơ của những vì sao
Những vì sao đang kể chuyện
Giấc mơ của mái nhà
Giấc mơ của một người đang ngủ
TRẢI LÒNG RA CHIẾU CÔ ĐƠN
Hoàng
Lệ Thủy
Hình như...
Hình
như anh là giọt sương
Chung
chiêng giữa trời với đất
TỪNG GIỌT TRẮNG, ĐEN TÍ TÁCH VÀO LÒNG
Hồ
Thanh Điền
Cà phê
Trắng
muốt hoa
trong ra ngoài
ngoài vào trong
tưởng mãi rực màu hoa
NA CÔ SA... GIA TÀI CỦA LÍNH
Trương
Hữu Thiêm
Na Cô sa, một lần tôi tới
Tặng đồn Biên phòng 409, Na Cô Sa - Mường Tè - Lai Châu
(nay là đồn Biên phòng 411, Na Cô Sa - Mường Nhé - Điện Biên)
14 tháng 3, 2013
HỒN RỪNG
NỖI NIỀM NHỮNG ĐỨA CON XA
1 + 1 = 1,5
Truyện ngắn
Phượng
lê bước trên con đường rậm rạp. Trên trời, mây phủ nước đá xuống người. Dưới
đất, dây rừng trói lấy bàn chân. Ngoài dấu thú, chẳng có bất kì tín hiệu nào
của con người. Cô đã khám phá khắp năm Châu bằng những phương tiện trợ giúp di
dịch tối tân cả về cách thức và tốc độ. Phượng tưng tự phụ, ngoài kiến thức
khoa học, nghệ thuật và lịch sử ra, thì dường như chẳng thứ gì Phượng chưa từng
được xem, được nghe. Cô đã cảm giác mạnh về những khu rừng nhiệt đới Amazon -
Nam Mỹ; Rio Los Amigos - Peru; Guiana - Pháp; “rừng say xỉn” - Nga; hay
Mulu - Malaysia… Thế mà giờ, Phượng lại có một nhận kiến mới về những điều bí
ẩn của thiên nhiên…
Phượng như bị lạc vào ngọn núi
“Quái Thú” ở Gia Sinh, có những con rắn mắc võng hung tợn, nuốt chửng được cả
một con bò. Phượng dựng trại theo hướng dẫn của Nick chat “Sửa
tâm hồn”, mà quen trên mạng. Chính anh ta (Chứ không phải cô ta -
khẩu khí ấy phải của một quí ông giàu kinh nghiệm sống, và giàu cảm xúc) đã
khuyên Phượng nên thay đổi môi trường, thậm chí xã hội sống trước khi quyết
định tự tử. Vậy là Phượng đi. Quyết định này giống cái ngày vu qui, không quay
đầu được. Phượng chọn con đường có tấm biển: “Thú ăn thịt đặc biệt nguy hiểm!”.
DÒNG HỌ ĂN CẮP
Truyện ngắn
Những
chiếc chông đá được nước dưới vực Quan Tài ngày đêm gọt mài nhọn rợn, đang há
ngoác ra chờ hứng thứ tội lỗi từ trên trần ai đổ xuống. Tôi đờ đẫn buông tay
cho mâm lễ vật xin vợ tuột thoát, trôi hút vào họng lũ. Con thuỷ thần không để
lại một vết mỡ loang. Dòng sông chống chếnh. Núi rừng chống chếnh. Tôi chống
chếnh như vừa nuốt nhầm nắm lá ngón. Tâm trạng đứt đoạn, rời lìa như khúc guột
bị băm cắt. Sự bất định và chênh chao đổ vào não một quyết tâm bất dịch. Tự
vẫn! Chỉ có chôn sống mình trong lòng hãn thuỷ, mới hòng gột sạch kiếp nhục này
- kiếp nhục của một thằng thanh niên tử tế, không dễ gì chịu nổi.
Cái giọng dài uốn éo như sợi sắn
rừng của bà Đèo Pẩu - mẹ Đèo Nương - luồn từng cọng vào đáy não:
- Dòng họ ăn cắp vĩnh viễn không
thể mon men gần họ Phìa họ Tạo (họ vua họ chúa)! Nhà ta không phải là pơn thóc nếp để con chim, con chuột vào
đào hang, làm tổ…
13 tháng 3, 2013
THĂM THẲM ĐÊM
HẠNH PHÚC THÌ MONG MANH
Truyện
ngắn
1.
BẾN ĐÁP ĐÀN BÀ
Truyện ngắn in Sách VNCA
Núi Phó lợp quầng
bóng thâm trầm xuống thung lũng Ten!
- Sao
hôm nay mày chưa đi?
10 tháng 3, 2013
LÀ NGÀ MÙA XUÂN
(Tặng
110.000 công nhân các Khu, Cụm công nghiệp tỉnh Bình Dương
phải
ở lại nhà trọ ăn tết Quý Tỵ 2013)
Giao
thừa không kịp về nhà
Coi
như năm tới bôn ba mút mùa…
4 tháng 3, 2013
CON VẸT LÔNG ĐEN
Truyện
rất ngắn
Bác Phu có một con vẹt đen. Một bộ
lông tối tăm và quái gở. Vợ bác đòi giết nó để bồi dưỡng cho cô con dâu mới đẻ,
nhưng bác không chịu. Chắc có lẽ vì nhờ có nó mà bác thoát được trận lũ ống
lịch sử, chưa từng xảy ra trong vòng vài trăm năm ở quê bác.
VĂN NGHỆ SĨ
Truyện
rất ngắn
Khuệnh
khoạng là thương hiệu của hắn.
GIA NGHIỆP
Truyện
rất ngắn
Phạm
Căn cầm tấm giấy dự toán tiền mổ tim của vợ mà hai mắt hoa lên. Cộng tất cả các
khoản: van, máy tạo nhịp, thuốc trợ tim, tiền phẫu thuật… lên tới hơn hai trăm
triệu. Nếu không nhanh bà ấy sẽ chết!
CÁI ROI
Truyện rất ngắn in GDTĐ
Mỗi lần con mắc lỗi, anh lại lấy roi trên vách xuống, quá
lắm anh mới vụt một roi. Con khóc, trong lòng anh khóc và... vợ anh khóc. Những
lúc như vậy chị thường hay càu nhàu:
BỆNH BÓNG ĐÈ
Truyện rất ngắn in GDTĐ
Làm
vợ anh tới ngót hai mươi năm, chưa khi nào Huệ thấy anh xuống mã như vậy. Mái
tóc xanh thẫm hồi mới cưới anh vẫn vùi vào lòng mỗi khi làm về mệt, giờ lắc rắc
sợi vàng, sợi bạc, vừa khô vừa gãy. Nhưng ớn nhất vẫn là cái lưng.
3 tháng 3, 2013
KHẮC KHOẢI
Truyện rất ngắn in VNCN
Bà
Hủi lật ngửa ông già có cái mũi và hai vành tai bị phong ăn đỏ hoẻn ra, rồi
chật vật tụt chiếc quần nhàu bẩn khỏi đôi cẳng chân cụt ngủn, vô tri như bằng
gỗ. Ông già phong đơ dại, nghênh nghếch cái đầu nhểu đầy nước dãi xuống chiếc
chậu tắm, để bà Hủi kỳ cọ, lau chùi tỉ mỉ trên từng centimet vuông cơ thể dập
nát loang lổ. Bỗng, người bệnh rú lên, hất tung chậu nước vào mặt bà Hủi, rồi
nhồng nhỗng chạy ra đường. Bà Hủi vuốt bã nước tắm lẫn máu mủ trên mặt, nhào
theo. Ông y sỹ trại trưởng trầm ngâm quan sát:
THÔN THUẦN NÔNG MÀ KHÔNG CÓ RUỘNG
Đã
20 năm tồn tại, thôn 25, xã Noong Hẹt, huyện Điện Biên, tỉnh Điện Biên với 100%
dân số là thuần nông mà lại không có lấy 1m2 ruộng. Tất cả đều
lam lũ, nhưng là lam lũ cấy thuê gặt mướn. Hết vụ, nhà người ung dung thóc bồ,
lợn chuồng, còn thôn 23 thì đổ người ra đường bán kem, chạy hàng xáo, đồng nát;
thậm chí phải nhặt cả rác thải kiếm sống…
CON NHÀ VÕ
Truyện
rất ngắn
Lũ
trẻ con Xóm Mới thường kết thúc tuổi thần tiên khi mới mười lăm, mười bảy.
Thiên hạ Xóm Mới có một “miếng võ” kể cũng cungfu, đó là “ép cưới”. Đói kém,
cho lập gia đình! Neo người, cho lập gia đình! Đông con, cho lập gia đình! Đòi
đi học, đòi thoát ly… cũng bắt lập gia đình! Dựng vợ gả chồng cho con là
“chiêu” duy nhất để các nhà giải quyết mọi mâu thuẫn.
NÀO PÊ CHẦU Ở PU LAU
Bút
ký
Khi
chít bạc trắng trên đầu núi Trông
Pa Y (mào gà), là lúc tết từ trên
nương, trên rừng theo vào bồ, vào hòm và, vào cả những cái… “thủ lợn” còn đang
thả rông trên các mảnh nương mãn vụ. Những con gà, con vịt mang trong mình vài
ba yến thóc cũng đã khoe ra những bước lặc lè. Người Mông đơ Pu Lau (xã Mường
Nhà, huyện Điện Biên) đang
đếm lùi từng ngày để mong tới gần hơn tết chính trong năm Nào Pê Chầu. Mười một
ngày. Mười ngày. Chín ngày…
NGƯỜI DÙNG MIỆNG VẼ CHỮ
Bút
ký in ANTG
Mỗi sáng, sau tiếng gà rừng nhắc canh
vọng từ trên núi Pắc Bút xuống, hòa vào nhịp trống trường vọng lên từ thung
lũng Động Hoa, cũng là lúc chị Mung sập cửa, khóa nhốt “hòn” vàng một cách cẩn
thận. Trước khi đi, chị không quên dừng lại, áp tai lên vách. Trong khoảng
không lờ nhờ, tĩnh tại của ba gian nhà vách đất vọng ra tiếng vo giấy, tiếng xô
dát giường… Đôi khi là giọng nhạc vàng buồn ảo não: “Đời
là vạn ngày sầu, biết tìm vui chốn nào…” (Hảo
không mặc được áo, quần phải may rộng hoặc xé ống ra mới mặc được).
KHÚC KHUẤT NGÃ BA ĐÈO
Bút
ký
Đèo Chiềng Đông chẳng còn âm tiếng súng. Ngã ba Cò Nòi
giờ không còn lấp láp sau bạt ngàn lau và thấp thoáng ban, mà nao nao, mà sừng
sững và thanh bình bởi có oai linh của những chiến sĩ thanh niên xung phong
ngày đêm đứng thức, như thể canh cho Tây Bắc ngủ. Trời Cò Nòi tháng này ba mùa.
Từ nửa đêm đến chín giờ sáng là mùa đông, trưa chiều là mùa hè, còn lại là thu.
Heo may se sẽ, gai ốc mơn man khiến những mặt bằng bê tông thô cứng và choáng
ngợp ở ngã ba đèo mềm ra như da con gái đang nói lời của mây, của gió…
KỲ VĨ PHA ĐIN
Bút
ký
Mùa xuân đã ngưng lại trên những
quả ban, dưới cung đường tất bật đè nặng lên những chiếc gầu xúc, những thảm
mìn giăng dọc hai mái núi; đánh lật từng mảng taluy đất, đá xuống để cho con
đường ngoắt ngoéo, quoanh co, xếp tầng trên núi Pha Đin thấp xuống, rộng ra,
thẳng hơn và ngắn lại; góp phần cùng cả con đường 6 phục vụ kịp thời mục tiêu
chiến lược phát triển của vùng Tây Bắc với các vùng khác trong cả nước, cũng
như với quốc tế...
2 tháng 3, 2013
CUNG VẠ TRÊN ĐÈO PHA ĐIN
Phóng sự
Đẹp
như cảnh tiên bồng. Trên đỉnh có gió hát, dưới khe có suối reo. lẩn khuất trong
phập phồng mây trắng là dăm nóc nhà cỏ sơn dã và thấp thoáng giữa lá hoa, dọc
hai bờ vai dốc là trâu, bò, dê, ngựa... khoác trên lưng những bộ lông nhàu nhĩ,
len lét gặm cỏ; chốc chốc lại dựng vó phóng như chớp giật, cắt ngang qua những
khúc cua, qua đầu những du xe đang hặm hụi “tốc” bò lên cổng trời. Cung vườn
đào là cung giao thông duy nhất cung trú trên lưng tây Pha Đin (Km 391+700),
thuộc Công ty sửa chũa đường bộ 226 (Công ty 226) và cũng là những người may
mắn nhất trong những ngươì may mắn được gửi hồn hoà xác trong tiên cảnh ấy; chỉ
tiếc, dưới con mắt người qua đường, cung vườn đào lại là cung ... “vạ”.
ĐỜI VỢ NGHIỆN
Phóng sự
Lời giới thiệu: Thực
ra, nếu không đọc PS này, tôi cũng như các bạn thừa hiểu một gia đình có người
nghiện thì các thành viên khốn khổ như thế nào. Tôi đã “mực sở thị” nhiều gia
đình khá giả, cả núi của dành dụm được cả một đời, lần lượt chui vào cái dọc
tẩu hay cái “sơ-ranh” của chính cậu con “quý tử”. Nhưng đây lại là các bà vợ
của con nghiện, nghèo rớt mùng tơi, không có “cơ sở hạ tầng” để cho chồng hút,
ngày ngày phải lao động cật lực để kiếm cơm nuôi cả nhà, nuôi “cơm đen” cho đức
ông chồng. Thậm chí có chị còn bán mình cho chồng hút. Thê thảm đến thế cũng là
tận cùng thê thảm. Cũng may, chính quyền địa phương đã rục rịch ra tay chống tệ
nạn. Chỉ cầu mong cho các bà vợ khốn khổ được nhẹ nhõm phần nào, còn hơn thế
nữa, như xây dựng lại một cuộc sống hạnh phúc chẳng hạn, thú thật, chính tôi
cũng chưa dám nghĩ đến…
Trần Chinh Đức
AIDS KHÔNG PHẢI LÀ… “ẾT”
Phóng sự
Lời
giới thiệu: Tôi
đồng tình với tác giả khi đề xuất một chương trình chống AIDS toàn quốc, toàn
dân tham gia, toàn dân thử máu… Nhưng có lẽ tác giả quá bức xúc vì thực trạng ở
một thị trấn nhỏ như Mường Ảng, chưa đến 3.000 dân mà số người nghiện, nhiễm
HIV lại quá cao nên mới nghĩ vậy. Chúng ta đã quen với tác phong tâm lý “nước
đến chân mới nhảy”. Bao giờ rừng bị phá hết thành đồi trọc mới ra tay diệt hết
“lâm tặc”. Có lẽ AIDS cũng phải chờ đến mức đó chăng? Nhưng có thể rừng trồng
lại được, còn con người đâu phải cỏ cây…
Trần
Chinh Đức
NGƯỜI NGHÈO CHIA PHẦN CHO… NGƯỜI NGHÈO
Phóng sự
Lời
giới thiệu: Đúng là ở Tuần
Giáo (Lai Châu) có một nông trường Mường Ảng trồng cây công nghiệp để làm
“nhiệm vụ quan trọng” gì đó(?). Nhưng việc nông trường phải giải thể đã là câu
trả lời chính xác nhất về cái đúng cái sai của một chủ trương. Thôi thì chuyện
cũ không nên nhắc lại. Nhưng vấn đề là bà con sẽ sống ra sao khi một mô hình
kinh tế cũ bị tan vỡ? “Mô hình” mới là nuôi rẽ bò cho những người có tiền để
được ăn chia. Tạm thời cứ coi như là có việc, có tiền đong gạo. Còn đúng sai ra
sao phải chờ hạ hồi phân giải. Ngày xưa, khi lập nông trường để làm nhiệm vụ
quốc gia, ai dám bảo sai, ai dám nghĩ đến ngày nó giải thể?
Trần Chinh Đức
MƯỜNG ẢNG, CHẬT VẬT NGHỀ NUÔI ONG MẬT
Phóng sự
Trong
suốt quá trình lịch sử của mình, con người đã gắn bó với việc săn ong lấy mật.
Danh từ “mật
ong” xuất hiện rất sớm
trong ngôn ngữ loài người, thậm chí còn sớm hơn cả danh từ “con ong”.
MỤ ĐIÊN
Truyện
rất ngắn in VNCN
Cánh
cổng sắt chắn ngang đường chợ vang lên han cáu. Hôm nay mụ điên không còn vươn
nổi vai, đứng dậy đón chào một ngày mới - một ngày mới của riêng mụ và chỉ có
mụ mới háo hức chờ như con trẻ chờ tết.
ĐƯỜNG MÒN
Tản
văn
Trên vùng cao, tìm đến nhà nhau, bản nhau, người ta hay nói: đi qua cánh rừng
kia hay, trèo qua dãy núi kia… Hỏi có đường đi không? Lắc đầu!
MẮT ĐÊM
Tản văn
Mẹ
vẫn biết, ở trên đất nước phần đa là chiến tranh này, có đến hàng vạn người như
mẹ. Một bà mẹ của những đứa con liệt sĩ! Vì nhiều nên mẹ chỉ là một bà mẹ bình
thường như bao bà mẹ khác. Ngót tám mươi năm ở đời, ngày ngày, mẹ vẫn lầm lũi
bên những vạt rau, vạt bí, bên con lợn, con gà. Đã 43 năm kể từ ngày anh -
người con trai duy nhất của mẹ - ra đi, sau sự ra đi của chồng mẹ, và người con
rể duy nhất. 43 năm ấy, cứ đến ngày này, mẹ lại lấy tờ giấy báo tử đã nhàu ố mà
mẹ vẫn cất cẩn thận ở trong hòm ra, dùng chiếc khăn chuyên lau bàn thờ, chùi đi
chùi lại ở phần: Lý do chết.
MƯA RỪNG
Tản văn
Mưa rừng ơi, mưa rừng! Hạt mưa,
nhớ ai mưa triền miên… Mưa rơi như nhắc nhở… (Huỳnh Anh)
TIẾNG ĐÊM THỦ THỈ
Tản văn
Đã lâu rồi, tôi và đêm
luôn đi suốt cuộc hành trình. Và cũng lâu rồi, tôi phát hiện ra đêm không còn
tĩnh mịch, yên ắng như những gì tôi được biết hồi còn tuổi ăn tuổi lớn.
LÊN MÂY ĐI CHỢ
Tản văn
Độ
dăm bảy ngày người ta lại xếp gọn mọi lo toan vào góc nhà, để mau mải lên chợ.
Chợ phiên - cái nơi được coi là “kho tài sản tinh thần” của cả vùng biên viễn,
treo lơ lửng trên mãi mây xanh ấy, người ta có mọi thứ; kể cả những ai đã chót
quên mất mình thì cũng sẽ tìm lại được chính mình.
VỀ VỚI ĐÁ
Tản văn
Sau hai hai năm học
như “nhập thiền”, hết phổ thông, xong đại học, cuối cùng tôi vẫn vác cái bằng
đỏ trở về với đá.
NÚI
Tản
văn
Núi luôn ở trong tôi. Ngay
từ hồi tôi còn rất nhỏ, cha thường bế tôi chỉ lên đỉnh núi mờ xa: “Cha chôn
nhau con trên dãy yên ngựa kia”. Thảo nào mỗi lần đi rừng, tôi thấy mẹ hay đi
về hướng núi!
1 tháng 3, 2013
SƠN NỮ
Truyện ngắn in GDTĐ
Sơn
nữ dán vào chiều một quầng trắng nõn. Chiếc quai xạ khắc lên đôi vai tròn
lẳn một vệt son roi rói. Tóc xõa. Váy giắt lên trên hai gốc vú trắng ngần, kéo
chiếc gấu ngắn lại đến non đùi, ngần ngận trắng. Tất cả vừa nhúng nước. Những
hạt nước đọng li ti trên đôi má hồng tơ. Đọng cả trên đôi mi bồ câu rừng, đen
lay láy. Sơn nữ nở một nụ cười, cả vạt rừng sáng bừng lên sau lưng hoàng hôn.
Lữ khách chết sững như bị thiên lôi trồng. Mọi linh hoạt dần ngưng động.
Đăng ký:
Bài đăng
(
Atom
)