- Mua con
không?
- Chó,
lợn, hay…?
- Người!
- Sao lại
người?
- Mua
không, thế thôi?
Người
đàn bà quay những bước làu bàu. Hắn bỗng như sợ vuột mất một món quí, hỏi điệp:
- Bán đàn
ông, đàn bà, tuổi tác, sức khỏe, trình độ, giá cả…?
- Chưa đẻ!
- Chưa đẻ
sao rao?
-
Ma-két-tinh trước!
- Cứ cho
là công nghiệp đi, vậy còn điều kiện bảo hành?
- Giống
to, tốt.
- Điều
kiện không bảo hành?
- Nhân
tính, trình độ…
- Cách
thức thanh toán?
- Tiền mặt
một lần, 100 triệu con trai, 50 triệu con gái…
- Làm như
người… khủng?
*
Hắn
từng khao khát có đàn bà. Xin xỏ cũng được. Nhặt nhạnh cũng được. Người ta bảo
có số, giờ thấy đúng. Đẹp trai. Khỏe mạnh. Khéo ăn nói và khát vọng (trời ban
cho tất cả những người viết văn cái nói, dù thủng thẳng, bất hoạt… nhưng
duyên). Vậy mà cứ thanh niên cho đến chết! Hắn có một khiếm khuyết là chẳng
biết làm gì, chẳng biết thứ gì trên đời. Ngơ ngơ ngác ngác. Nhưng không sao, vì
tất cả những thứ còn lại đều đèm đẹp. Nghèo khó đèm đẹp. Ngờ nghệch cũng đèm
đẹp…
Hắn
ngộ nhận vào cái mẫu mã, mà hắn tự cho là, lúc nào cũng như mới tô. Hồi hắn con
nít, hình như thiểu năng trí tuệ. Hoặc do một y tá thôn móc sắt nhầm vào não.
Hoặc nhiễm da cam từ bố… . Mẹ hắn bỏ ngãi theo tình. Bố hắn chết vì tái phát
phẫn uất. Hắn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn như bị quạt trần rơi vào đầu, bỗng dưng
nói năng sạch, viết lách sạch. Hắn có cái mã đẹp trai hoàn hảo, nhưng là sự
hoàn hảo của một con ma-nơ-canh, thộn thệt, chạm đẽo và vô hồn. Các đường nét
đàn ông hoàn chỉnh đến phát ngớn. Kẻ vẽ. Thước mực. Nhìn hắn là thấy một thằng
búp bê, được sáng tác theo trường phái bảo tồn.
Hắn
vẫn tin có ngày sẽ cho ra đời một thiên tiểu thuyết đoạt giải Nobel! Một bạn
văn từng thổ lộ, anh muốn nuôi nhà văn Dan Brown - tác giả cuốn tiểu thuyết
“Mật mã Da Vinci” nổi tiếng để thở theo hơi thở văn chương của bậc đại văn hào.
Hắn bảo cách ấy cổ rách. Thời buổi sao chép, thậm chí là ăn cướp qua rồi. Anh
mà ho he, một đứa trẻ con núp dưới dạng nick “lục trong thùng rác tìm xác em
yêu”; “ngồi nhìn chiếc dép-nhớ nét đẹp người yêu” hay “mở nắp
quan tài-hôn em lần cuối”…. chẳng hạn, chỉ cần vài đường múa phím là lật
cái mặt ăn cắp của anh. Hắn sẽ nuôi nhân vật mẫu. Phải là loại đã tuyệt chủng,
kiểu “ngồi trong nhà xí, suy nghĩ tương lai” ấy. Kể cả là, văn của hắn
chảy ra từ một tên cướp, xong xuôi, tên cướp cướp luôn… bản thảo!
*
Nàng
ta thật kiêu ngạo. Sau vài câu chỏng lỏn, đay rủa, rồi quay gót. Dù nàng biết
sẽ chết. Nàng vẫn cố. Hình như nàng biết trước kết cục. Nàng lết vài bước rồi
nằm vật vào băng giá. Bụng nổ lọp bọp. Hắn vồ lấy nàng, tíu tít sơ cứu. Hắn trù
liệu, thậm chí nếu phải mua, hắn cũng sẽ mua trả góp mẹ con nàng. Vừa lơ đơ
tỉnh nàng đã leo lẻo: “Tôi sẽ không ơn, không nợ nần anh đâu…!”. “Vâng, chỉ có
tôi nợ tôi!”. Hắn bực như bị chim đá.
Đến
phân viện trung tâm cụm xã mà máu nàng vẫn phun ra từ chỗ kín, tưới đỏ hoẻn cả
người hắn. Y tá trực như được rấm than vào đầu, bổ dao búa xuống mặt hắn: “Lấy
cái hạng này cho bẩn (…) ra. Để vợ chan máu mạng…”.
Hắn
dạ vâng ngập phòng. Thứ cảm ngữ chưa từng hiện hữu trong lương tâm kẻ mồ côi vô
giáo dục. Y tá quát rào rào:
- Nước
nóng? Quần áo khô? Tã lót…?
- Không
có… . Dạ… . Chưa…
- Đồ trời
đánh! Chỉ biết sướng thôi à!
- …
Tự dưng hắn thích bệnh viện, không, đúng hơn là thích nơi lạ, vì người ta còn
coi hắn là người, cho dù có là người thừa, nhưng là người thừa quan trọng.
Riêng lần này hắn được gọi là chồng - một sự ngộ nhận khách quan - hắn thấy vui
vui…
Hắn
nhận một câu mỉa như xáo ớt trong lòng, sau khi cảm ơn nữ y tá khẩu xà tâm
phật, rồi đèo hai mẹ con người đàn bà vàng vọt xuất viện. Căn nhà gỗ hai gian
no mòng sách vở, giờ chen thêm cái giường bất đắc dĩ, chật như chồng bát. Những
người hàng xóm nhìn hắn khinh bỉ. Họ đồ hắn lợi dụng sự cả tin của nạn nhân,
giờ vác vạ về. Hắn gạt những ánh mắt nhọn như lao, mổ gà, ninh cháo. Hạ bát
cháo dinh dưỡng xuống giường, nàng ta hanh hách:
- Hổ lốn
như cám lợn, rỗng lòng không nuốt nổi.
- Cố đi!
Tôi chưa chăm ai đẻ.
Nàng ta tồng tộc dậy, giặt giũ, bếp tước, sân vườn. Hắn trợn tròn mắt. Gái đẻ
khí uế sao cứ lớn xớn qua lại nơi linh thiêng. Nàng ta bặm trợn hơn:
- Ở đời,
chẳng ai đi kiêng khem cho cái ổ chó!
Ối
giời ơi! Chả nhẽ lại cho một tống vào cái thái độ nhơn nhơn nanh nọc ấy - hắn
tự nhủ - may cho nàng nhớ, nếu nàng là sở hữu thì, thì… . Thế nhưng, khi nàng
ta xơn xớt, hắn lại thấy bụng dạ ấm lành. Dù sao thì hắn cũng lo, chưa qua một
tháng mà nàng ta đã xồng xộc, máu sẽ không rút lên, tử cung sẽ phè ra, dạ con
tụt xuống, tay sùi, chân mỏi, mắt mờ, lưng sụn… . Rồi thì… gái già từ khi niên
thiếu! Nàng ta bỏ ngoài tai, càu cạu:
- Tôi
không nợ nần gì anh cả. Ăn một hột, trả một việc.
Hắn
bắt đầu quan sát nàng. Một vẻ đẹp của con ma-nơ-canh, thộn thệt, chạm gọt và vô
hồn. Các đường nét sạch sẽ đến phát ớn. Như kẻ vẽ. Nhìn nàng là thấy một bức
búp bê sáng tạo... . Hắn trộm nghĩ, sao lại có thằng đàn ông ngu độn đến thế.
Bỏ rơi con thì hẳn không vì con. Vì tình thì càng không. Không thể cảm
xúc âm dương với một con đàn bà sành, mặc dù được chế tác cực kỳ tinh xảo. Một
cơ thể sống, nhưng là sự sống của một pho tượng gốm, khô khốc, vô hồn và thộn
thệt… . Hắn đặc tả.
Hắn
sợ phải nhìn thiện cảm nàng. Phát ngượng cả mình ra. Hắn thử quan sát nàng ngủ.
Như một quyển sách quí, từng trang, từng trang khép hững hờ. Ý nhị quá! Đẹp!
Nàng ngủ đẹp kỳ ảo, đối lập hoàn toàn khi thức. Hắn reo lên trên từng trang
giấy. Đúng là duyên ngủ! Như nàng tiên ngủ trong nhà hắn. Ngủ e ấp. Ngủ trong
trẻo. Ngủ dịu dàng. Mỗi nét nhắm là một duyên cồn duyên cào. Hắn đứng ngồi
không yên. Tất cả những cái thộn thệt, chạm gọt và kẻ vẽ lúc thức được thay
bằng sự diễm lệ thôi miên, lôi níu. Lòng hắn sinh sản lũ lốc côn trùng dậm dật.
Hắn chợt hiểu, đứa con là hậu quả của việc nàng ngủ. Kẻ nào đó đã không cưỡng
được trước cái duyên ngủ gọi rủ ma quỷ của nàng. Hắn từng biết một nhà sư tu
luyện sắp chấm đích đắc đạo hóa tiên hóa thánh, bỗng đổ vỡ chỉ bởi cái duyên
ngủ của con nhang đèn mặt cũ.
Hắn
ghép mảnh người nhựa silicon của hắn, vào mảnh người sành của nàng. Hắn đoán
chắc chắn hắn cũng có duyên ngủ. Hắn sẽ cho nàng biết thế nào là hắn ngủ. Hãy
đợi đấy, nàng nhớ! Rồi nàng sẽ lại sập bẫy một đứa con…
*
Phải
sống! Bằng giá nào cũng phải sống. Sự tự thân cổ vũ như một cái phao, nâng
Quỳnh “hoang” nổi lên trên cơn vượt cạn. Giữa căn nhà mủn mục và bí bích như
một cái cối gỗ cũ, ai vứt sấp mặt xuống đất, Quỳnh “hoang” bắt cơn rặn.
Trước
ngày trở dạ, không có mẹ, Quỳnh “hoang” đi bộ sang Lóng Thượng hỏi bà đỡ vườn,
rồi về chuẩn bị như hậu sự. Một sợi dây thòng từ xà nhà xuống thẳng chiếc ghế
mây. Một siêu nước ấm pha muối loãng. Khăn lau. Quần áo mẹ con. Một quả đu đủ
xanh. Một nắm lá thầu dầu tía. Vài chai cháo loãng dựng quanh bếp… . Quỳnh
“hoang” chui sẵn vào trong cái chiếu bó hờ, chỉ thò phần rặn ra: “Rủi có bề gì
thì cũng được chết trong bó, trong quấn!”.
Theo
lời bà đỡ, không được để nội khí thoát ra hai cửa, hậu môn và khẩu môn. Phải đè
nó ở trong lồng ngực, đợi nó vón lại như thuốc súng thì ép xuống bụng dưới,
từng cơn, từng cơn, phọt ra ở trung môn…
Hai ngày. Quỳnh “hoang” đã uống hết mấy chai cháo loãng mà vẫn không sao đẻ
được. Cô sát trùng con dao nhọn, phòng “cái đàn bà” nhỏ thì rạch. Vỡ ối và đau
như đứt ruột mà thai không ra. Rạch mà vẫn chưa ra. Bà đỡ vườn dặn: “Thủ sẵn
cái búa mà đập xương chậu! Lý người mình là mẹ chết, con sống!”.
Thai
nhi đã thập thò “trung môn” mà không còn sức. Quỳnh “hoang” bổ đôi quả đu đủ
xanh, buộc vào lòng bàn chân. Tiếng bà đỡ vườn vọng tận gáy: “Nhớ buộc xuôi.
Rau ra, phải dùng khăn ấm lau sạch, nếu không muốn đẻ dạ con. Nếu lỡ, giã nát
lá thầu dầu đắp lên thóp…!”.
Với
chai nước nhọ nhồi và than tóc, uống một ngụm nhỏ. Cơn đau vẫn ập từng cơn vào
đáy não, Quỳnh “hoang” nắm chặt chuôi con dao nhọn, sắc lẻm, vừa để rạch cái
đàn bà, đuổi ma rừng, cắt rốn con, vừa giải thoát khỏi cơn đau nếu cần.
Mấy cái lạt giang để trói hai ngón chân cái - một cách liên kết các vía
lại cho khỏi lạc khi bị quỷ ngục tra khảo…
Có
cái gì đau dữ dội phía cuối cơn co thắt, tưởng như vừa có ai đập vỡ hộ xương
chậu. Có cựa quậy! Có cả tiếng khóc! Tiếng khóc như nứa nổ, choe chóe. Quỳnh
“hoang” gượng dậy, móc miệng, mút mũi, lau nước ối, cắt rốn, quấn tã, rồi nhét
miệng đứa bé vào cái vú mười sáu, còn chưa kịp nứt tia sữa. Bà đỡ vườn bảo,
không có gạo thịt thì cứ rau dền, cỏ sữa, đu đủ, lá sung… là sữa nhiều như lợn
bản. Sữa nhiều thật, ở trong khoai sắn chảy vào miệng con bé ròng ròng. No nê,
nó lăn đùng ra ngủ khìn khịt như dúi.
*
Tự
mình xem là người của xã hội, mỗi lần xuất hiện trước công chúng, hay đăng đàn
diễn thuyết, ông ta luôn trong phong thái của một bậc giả thức mẫu mực, lịch
thiệp và tôn quí. Có vẻ ngoài như một “giáo án điện ảnh”; đi, đứng, ăn, nói,
cười… đến biểu thị hành vi đều tỏ rõ giá trị văn hóa, nhân văn và, được xem như
một hình chuẩn của đàn ông thời thượng. Mỗi lần xuất hiện là một lần, nhà nhà
rút ra bài học giáo dục cho các thế hệ đàn ông: “Cứ thắng tắp như… hình
vuông!”. Ở tỉnh, ông ta chính là bản mẫu của mọi sự so sánh và đánh giá. Ngoài
việc là Tổng Giám đốc Công ty cổ phần Thủy điện Én Bạc, ông còn là Chủ tịch,
Phó chủ tịch phụ trách của hàng chục Hội, Diễn đàn… liên quan đến kinh tế, kinh
doanh có tiếng trong, ngoài nước. Sự bận rộn chưa bao giờ lấy đi vẻ tráng
thượng trong con người ông ta. Thế giới đối ngoại của ông ta là thế giới của
thượng tầng, từ trí thức đến văn hóa; từ giá trị địa vị đến thu nhập…
Việc
ông ta thích làm nhất vào phút rỗi, là dùng bàn chải điện hãng Braun Oral B, kỳ
cọ từng chiếc răng trắng bóng của con Báo Đen, bằng loại thuốc đánh răng thực
dưỡng đang gây xôn xao dư luận, có tên DENTIE Tooth Paste, được làm từ than cà
muối, mua tận bên Nhật. Lần nào cũng vậy, con chó lai giữa giống Akita - một
giống chó nằm trong tốp 10 loài chó quí nhất thế giới - ông mua đến 3.200 USD
nhân một chuyến đi thuyết trình về “Kinh tế tư nhân Việt Nam trong điều kiện
hội nhập” bên Nhật. Sau đó, con chó vô tình được lai giống với loài sói ác
(loài chó sói đen thẫm ở rừng Tây Bắc), khi ông ta giám sát dài ngày trong rừng
Én Bạc. Người dân địa phương thì gọi nó là con Lài - loại chó lai chó rừng, có
tính trung thành cực đoan. Chủ chết, chó tự sát. Ngược lại, chó sắp chết sẽ cắn
chủ chết cùng! Con Báo Đen có bộ lông đen ánh bạc, pha giữa màu bạch kim của mẹ
và màu đen kịt cùng của bố. Nó nặng chừng sáu chục cân, có trí khôn được ông
xếp vào hàng “cận nhân”, và dự kiến viết một đề tài nghiên cứu về “khuyển nhân
học”.
Ông
ta không bao giờ xa được Báo Đen. Cho dù là đi bất kỳ đâu trên thế giới. Người
khứ hồi người, chó khứ hồi chó. Người và chó không bao giờ dùng khác loại dầu
gội, dầu xả mang nhãn USA hoặc France Authentic.
Báo Đen đi tất chân và đeo nơ cổ dệt bằng len lông cừu như một quí ông… . Báo
Đen được tham gia một khóa huấn luyện để không chơi với loài chó. Ông ta luôn
coi Báo Đen là một “người bạn lớn”, ăn như người, học nghe - nói tiếng người,
và kết giao bằng hữu, thậm chí xài chung sở thích: Xem đua xe tốc độ, cổ vũ
bóng đá, thậm chí là… chơi gái như ông chủ (nhiều chuyện không mấy hay ho của
ông ta, sau này gã cận vệ thất sủng tiết lộ mới biết). Ông ta thường nói với
gia nhân: “Mồm miệng ấy, đầu óc ấy, “cậu” xứng đáng được đối xử như một quí
ngài”. Mọi thực hiện được ghi vào “nghị quyết gia”!
Báo
Đen lại không thật đồng tình. Nó thích thú với việc ngồi trên cùng một bàn ăn
với chủ, nhỏ nhẻ nhai từng miếng con con cao lương mỹ vị trong chiếc đĩa pha lê
luôn ở độ sạch… kêu kin kít. Nó cũng hưởng ứng việc tắm chung bồn, dùng chung
nước tắm, thuốc đánh răng, giường nệm; hoặc ngồi nghễu nghện trên chiếc mui trần
BMW Z4 Roadster 46.000 USD đi dạo phố; hay masage body… nhưng phản đối việc cấm
nó chơi với chó. Nó vẫn rên ư ử và cào hai chân sau xuống đất khi gặp đồng
loại. Hành động tuy được làm lén lút (vì ông chủ đã dạy, chỉ có “bọn tiểu nhân”
mới rên rỉ, cầu cạnh), nhưng cho thấy, nó vẫn chưa mòn bản năng thiên tạo loài.
*
Quỳnh
“hoang” lật gối lấy ra một tấm ảnh. Anh trong bộ trang phục cao bồi miền Tây
nước Mỹ và con chó đen to như con nghé, đứng thảng thốt trên vực núi Grand
Canyon cách mặt sông Colorado 1.600
mét. Quỳnh "hoang" yêu anh và hận anh không kể xiết. Ngay cả bây giờ,
khi sự yêu thương hoán chuyển thành thù hận, Quỳnh "hoang" vẫn đặt ra
hàng loạt câu hỏi: Vì sao khi thức anh luôn tránh mặt? Chỉ cần cô mơ màng ngủ,
anh lại thật nồng nàn? Quỳnh "hoang" từng nghe anh gào trong mơ hồ:
“Anh yêu em! Anh chết vì em, người tình hoang dã ạ”…
Con
Báo Đen nhiều khả năng tuyệt chủng. Mẹ nó - con Akita đã
chết do một trận dịch liên cầu khuẩn. Bố nó và bầy đàn đã bị xóa sổ vĩnh viễn ở
Tây Bắc. Còn nó thì gần hai mươi năm qua cấm tiệt việc qua lại với chó. Ông chủ
nó đã dùng tiền, chọn cho nó hàng chục “cô vợ” là mỹ nhân sơn cước, vậy mà
chẳng có lấy một… con chó con nào. Con gái đầu của Quỳnh “hoang” là sản phẩm
của cuộc giao cấu liên tiếp với con Báo Đen và ông ta. Quỳnh "hoang"
bị ông ta chia ra hai thái cực sống. Đêm ông ta. Ngày Báo Đen. Hình như noãn
của con người chỉ phù hợp với nguồn gen của con người, nên may mắn không có một
sinh vật lưỡng loài nào được sinh ra…
*
Bên
chiếc laptop Asus NX90 đập hộp trị giá gần một trăm triệu mà bà vợ giàu có mua
tặng, lão nhà văn già vẫn ngồi ro rúm gõ ra những thứ chẳng được giải và cũng
chẳng được in ở đâu, ngoài cái tạp chí văn học nghệ thuật tỉnh. Nguồn sống dựa
cả vào bà vợ mai mối chuyên nghiệp. Từ môi giới bất động sản; môi giới lao
động, chạy việc làm, chạy chức; chăm sóc sắc đẹp và các dịch vụ y tế; môi giới
xuất khẩu hôn nhân; đến bán người…
Thằng
bé hồi được lão nhà văn cứu, sau đó bà ta đã bán cho một thương nhân giàu có,
không con. Sau này bà ta môi giới cho nó du học Úc, rồi chạy việc, chạy chức
Trưởng phòng thuộc Sở Tài chính. Bà ta tiếp tục môi giới hôn nhân cho nó với
con gái ông Tổng Giám đốc Công ty cổ phần Thủy điện Én Bạc. Con gái ông này có
một bộ mặt đẹp mê hồn khi ngủ, lúc thức lại như một con ma-nơ-canh, vì thế nên
chậm đường duyên. Cậu chồng kém vợ đến 12 tuổi.
Vừa
hết tuần trăng mật của hai đứa thì đến ngày Tòa xử phúc thẩm ông Tổng giám đốc.
Một phiên tòa kỳ lạ nhất trong các phiên tòa kỳ lạ. Án phòng chia làm năm hàng
dọc. Từ trái sang: hàng 1 dành cho nhân thân bị cáo; hàng 2 dành cho nhân chứng
“Hãm hại trẻ vị thành niên”; hàng 3 là nhân chứng “Dắt nữ sinh đầu độc quan
chức”; hàng 4 nhân chứng “Tổ chức giao cấu trái pháp luật giữa súc vật và
người”; hàng 5 đông nhất, gồm cả ngàn người dự án hiếu kỳ…
Hàng
ghế nhân thân ông Tổng chẳng còn ai ngoài vợ chồng cô con gái mới cưới… . Quỳnh
"hoang" lần lượt ngồi cả ba hàng ghế nhân chứng. Sau mỗi phần đối
chất dưới vai nhân chứng “Hãm hại trẻ vị thành niên”; “Dắt nữ sinh đầu độc quan
chức” hay “Tổ chức giao cấu trái pháp luật giữa súc vật và người” là Quỳnh
“hoang” lại quay trở về hàng ghế thứ 4 - hàng ghế dành cho nhân thân bị cáo.
Phần đối chất giữa nhân chứng “Tổ chức giao cấu trái pháp luật giữa súc vật và
người” giữa bị cáo với Quỳnh “hoang” khiến án phòng chết lặng:
- Anh bắt
em làm điếm cho anh, làm điếm cho chó, em không truy xét, nhưng em hận là tại
sao anh cướp đứa con gái mà em đã có thể phải đổi bằng cả tính mạng của mình?
Tổng giám đốc câm lặng. Quỳnh "hoang" vẫn nhẹ nhàng:
- Đây là
kết quả xét nghiệm ADN của em, còn đây của anh, đây của con gái em -
Phương Quỳnh, và cũng là con gái anh!
Ông Tổng giám đốc chết phỗng trước vành móng ngựa. Quỳnh "hoang" vẫn
chậm rãi:
- Còn đây
là kết quả ADN của Tiến Đạt, con rể anh. Nó cũng là… con anh và em. Lần cuối
cùng anh đến, vẫn quẳng vào mặt em mười ngàn USD, rồi van xin, Báo Đen của anh
sắp lên bàn mổ tim, anh sợ nó không qua, anh muốn tặng nó món quà cuối: không
phải đeo bao cao su…!
- Thế là
con của Báo Đen chứ sao lại là con tôi?
- Mặc dù
sau một năm anh và con vật kia hành hạ, em đã phải trốn, để được hạnh phúc với
giọt máu của mình. Thế rồi mà anh vẫn truy bức, vẫn cướp đi đứa con gái em yêu
quí hơn cả tính mạng mình; để rồi hơn mười năm sau anh quay lại, vẫn một yêu
cầu cũ rích…
- Vậy thì
có liên quan gì đến thằng con của cô?
- Anh biết
mà, chỉ cần em không hưởng ứng, chỉ cần em ngủ là Báo Đen sẽ tha cho em, vì nó
đã tốt nghiệp khóa học làm người rồi anh ạ. Nhưng anh thì khác, khi vào để đưa
Báo Đen đi, anh đã chiếm đoạt em thêm lần cuối…
-…!
Các tội danh đều đã có hàng trăm nhân chứng, nhưng đến phần tội danh bổ sung do
Viện kiểm sát công bố thì lại chưa có nhân chứng nào cả. Án phòng như ngừng thở:
“Y vốn dĩ mù chữ… . Phất lên nhờ trò “đánh bóng nút phích”. Thời phích Tàu khan
hiếm, Y tung tin than nút phích Tàu chữa bách bệnh, trong đó đặc biệt chữa tiệt
nọc các thể ung thư và bệnh vô sinh. Y thổi một luồng giá thu mua mỗi nút phích
lên đến… 2 cây vàng; rồi đột nhiên trả giá 5 cây. Đến chừng các đại gia thảo
nguyên điên đảo kiếm hàng, Y dùng một đội quân phù thủy đi rao bán hàng vạn cái
nút phích Tàu, trị giá mỗi cái từ 4 đến 4 cây rưỡi vàng… . Hàng chục năm trời,
Y quay cả vùng Tây Bắc như con cù…”
Hàng ngàn người bỗng bật dậy ào ào xin làm nhân chứng, không ngoại trừ cả vợ
chồng đứa con gái, thông qua những lần bắt buộc làm chứng. Dị án nút phích của
ông Tổng giám đốc đã giết hàng trăm mạng người do xót của tự vẫn, do bị thanh
toán vì nợ khó đòi…; và hàng ngàn nhà táng gia bại sản…!
Tòa phát xử ông Tổng giám đốc mức án tử hình. Ông ta hoàn toàn tâm khẩu phục,
nhưng lại khuyên Tòa nên cho ông ta sống:
- Ngoài 51
phần trăm cổ phần Công ty Thủy điện Én Bạc; 33 biệt thự, khách sạn; hàng trăm
mẫu đất thổ cư; hàng chục siêu xe… chỉ là 1 phần trăm tài sản của tôi. Tôi còn
hơn tấn vàng tích cóp từ ngày làm vụ nút phích, gửi ở ngân hàng nước ngoài,
nhưng nếu tôi chết, ngân hàng sẽ tự động chuyển cho Quỹ nhi đồng Liên Hiệp Quốc
UNICEF!
- Xử lý
đồng tiền phi pháp đó thuộc thẩm quyền của Tòa, bị cáo biết rõ điều đó.
- Không,
tòa nên để lương tâm tôi tự can thiệp số tiền ấy. Tôi muốn xích trái tim tôi,
tiền bạc của tôi vào mâm pháo Hoàng Sa!
- …
*
Con
Báo Đen suy sụp hẳn. Nó gần như không ăn uống, và đặc biệt là đem lòng thù hận
loài người. Vì loài người mà nó đánh rơi tất cả cảm xúc chó. Nó bỏ đi. Trên con
đường đời thê lương ngắn ngủi, nó gặp một con chó lạ. Nó rất hạnh phúc, mặc dù
tiếng chó với nó đã trở thành ngoại ngữ. Hai con chó đùa giỡn bên nhau trong
suốt quãng đường từ bình minh đến hoàng hôn. Lau lách, bến sông, dãy núi, cánh
đồng… vang vọng những tiếng tru ngọng nghịu, nhưng là thứ tiếng mẹ đẻ tinh khôi
nhất, tình cờ nhặt lại được sau gần một cuộc đời bảng lảng tiếng con người.
Thế
nhưng, niềm hạnh phúc ấy không đi được bao xa thì bỗng dưng bạn nó lăn ra chết.
Trước khi giã biệt, bạn đã cắn yêu vào cổ nó. Vết thương yêu quá mồm, máu me be
bét. Ba ngày sau Báo Đen lên cơn. Toàn thân nó như có một lò lửa thiêu đốt. Nó
cũng muốn cắn một ai đó. Thứ nhất là đối tượng nó yêu. Nó muốn từ biệt bằng một
nhát trìu mến. Thứ đến là kẻ thù của nó. Nó sẽ tặng một nhát kết liễu, để làm
sạch hàm răng lâu ngày không kỳ cọ bằng kem thực dưỡng. Và thế là nó đi tìm.
Trên đường, nó gặp một bà điên, vừa đi vừa lải nhải cái gì đó bằng thứ tiếng nó
không hiểu, nhưng thấy rất đồng cảm, rất ấm áp. Nó chồm lên cắn yêu vào cổ bà
ta, rồi tiếp tục đi tìm kẻ thù của mình - ông chủ nó…!
*
Lão
nhà văn già và thằng bé con lầm lũi đưa vợ ra đồng. Thằng con mà sau khi bà
Quỳnh chết, lão mới biết không phải con lão. Cùng tấm giấy báo kết quả ADN, là
một lá thư dài. Bà Quỳnh xin lão, không vì ngôi nhà 5 tầng sang trọng như một
hotel 5 sao; không vì 27 tỷ đồng… thì hãy vì tình cha mà thằng con dành cho lão.
Lão hãy coi nó là con ruột, rồi dạy nó viết văn, để nó thoát khỏi kiếp nhược
oan oan tương báo.
Lần
cuối cùng người ta nhìn thấy lão nhà văn lật đật ra bưu điện thành phố, mua một
chiếc phong bì, nhét vào đó truyện ngắn “Nhân tình” rồi đề gửi: Báo
Văn nghệ - Hội nhà văn Việt Nam... . Vẫn như mọi lần, lá
thư quên không dán.
Chờ
cho ông già giấu tấm lưng còng gập vào sâu trong ánh hoàng hôn đổ tràn mỡ gà
lên đường phố, cô nhân viên thư tín nói với vào trong:
- Ông ấy
lại đến, lần thứ 11 rồi. Vẫn cái truyện ngắn ấy, cũng như những lần trước, viết
thêm một đoạn.
- Đoạn ấy
là gì?
- Người
đàn bà, sau khi trả thù người đàn ông bằng cách môi giới cho hai đứa con ruột
của họ lấy nhau, rồi điên. Trên đường đi tìm con Báo Đen mà bà ta luôn gọi là
chồng, thì bị chó dại cắn chết…
- Chắc gửi
lần cuối?
- Có lẽ
vậy. Thật đau đớn quá!
- Lạy trời
phù hộ cho ông! Nhờ câu chuyện của ông mà chị em tớ tránh được kiếp loạn luân.
- Nhưng
người đời vẫn coi cậu và em trai là vợ chồng?
- Kệ thiên
hạ. Sự thật là thế, nhưng theo ông, chị em tớ vẫn phải cưới nhau để tránh một
cuộc trả thù đẫm máu. Ông viết: “Bà Q. dùng số tài sản bất chính hàng trăm
tỷ mà cả đời lừa đảo được, để đổi lấy một quả bom chân không của Nga. Mặc dù là
phi hạt nhân, nhưng loại bom được mệnh danh là “cha của các loại bom” này có
sức công phá như một quả bom nguyên tử hạng nặng. Những gì nó để lại sau cuộc
thử nghiệm là một thành phố nát vụn như bề mặt trăng. Nếu kế hoạch trả thù
“nhân giống cận huyết” không thành, quả bom ấy sẽ thoả mãn đại hận của bà ta,
vì nó đủ sức phá tan đập Thủy điện Én Bạc, để biến hàng triệu sinh linh dưới hạ
lưu thành kiếp phù du…”
- Người ta
bảo ông ấy chập mạch, đáng ghét, đáng khinh…
- Riêng
tớ, ông ấy thật đáng kính trọng!
Truyện
ngắn “Nhân tình” được làm thủ tục
chuyển vào mục thư gửi bảo đảm. Cô bạn thân của Phương Quỳnh sụt sùi:
-
Cầu mong cho truyện ngắn của ông lần đầu tiên, và có thể là duy nhất,
được in ở báo Văn nghệ!
Chợ
nhân tình, 15.07.2012
hay, hơi khó hiểu nếu ko đọc kỹ. tư duy có lẽ cao hơn em nên đôi khi có đoạn em phải đọc lại lượt nữa mới chợt nhận ra. hay thật! Cảm ơn tác giả!
Trả lờiXóaCảm ơn Ngọc Bích đã bớt chút thời gian đọc và nhận xét!
Trả lờiXóa