Gần đây, nhiều ý
kiến của các tác giả, độc giả thơ xoay quanh một kiểu sáng tạo nghệ thuật mới là lấy thơ của người khác, rồi thay
tên đổi họ, rồi lộn nháo nhào lên, làm tàn tật bản gốc đi, và nói với người
không biết là sáng tác,
với người biết là loại hình
sáng tạo mô phỏng.
ở thời “máy tính cũng biết làm thơ” này, các nhà thơ đã chịu nhiều ấm ức do nhạc lấy thơ, quảng cáo lấy thơ… rồi “trùng tu” lại để sài (tất nhiên chỉ đúng với sự thiếu trung thực). Giờ thêm cái hoạ, các tác giả đang học làm thơ, “sáng tác” thơ của những nhà thơ nổi tiếng(?) Người ít bị “mượn” 2 câu, 1 khổ; nhiều cả bài. Nhưng giá cứ như 1 học sinh THPT (Nam Định)
thuổng 100% bài Đơn Phương của nhà thơ Trần Đức để in báo lấy tiền thì đã khỏi
mệt mồm dư luận, tranh cãi về một loại hình sáng tạo. Đằng này mượn thể mô
phỏng để làm nhà thơ, nhưng đọc lên thấy sặc mùi thơ trộm(!)
Gửi Nà
Hang Nhắn
gửi sông Đà
Núi Pác Tạ còn in bóng nước Núi Nà
Kè còn in bóng nước
ở thời “máy tính cũng biết làm thơ” này, các nhà thơ đã chịu nhiều ấm ức do nhạc lấy thơ, quảng cáo lấy thơ… rồi “trùng tu” lại để sài (tất nhiên chỉ đúng với sự thiếu trung thực). Giờ thêm cái hoạ, các tác giả đang học làm thơ, “sáng tác” thơ của những nhà thơ nổi tiếng(?) Người ít bị “mượn” 2 câu, 1 khổ; nhiều cả bài. Nhưng giá cứ như 1 học sinh THPT (
Xin lấy ví dụ trong rất nhiều ví dụ,
được “đẻ nhờ” theo kiểu tu hú, là bài Nhắn gửi sông Đà (NGSĐ) của tác giả Hoàng
Việt Thắng, in trên tạp chí Suối Reo, số 5, tháng 9.2005; bởi nó là hơi thở của
Gửi Nà Hang (GNH) mà nhà thơ Mai Liễu công bố trên tạp chí Văn hoá các dân tộc,
số tết nhâm ngọ (2002), trước đó 3 năm 7 tháng… (xin xem hai bài thơ dưới đây):
Gửi Nà
Hang Nhắn
gửi sông Đà
Núi Pác Tạ còn in bóng nước Núi Nà
Kè còn in bóng nước
Mà sông Gâm lắt lẻo trong tôi Sóng sông Đà réo rắt trong tôi
Mai bản nào rời về quê mới? Mai bản nào rời về quê mới
Ngọn núi nào hóa đảo dăng mây? Dãy núi nào hoá biển chân mây?
Thì Pác Tạ vẫn in bóng nước Núi Nà Kè vẫn in bóng nước
Như Nà Hang lắng mãi tình người Như Pá Vinh sâu lắng tình người
Mùa anh vũ từng đàn ngược thác Mùa Lăng, Quất cá từng đàn vượt thác
Tôi thả hồn ngược phía non xanh… Tôi thả hồn ngược tới non xanh…
Biết là nhớ, cũng đành để nhớ Biết là nhớ, chuyển vào ký ức
Bản làng hoa mận trắng vào giêng Bản mường ta ban trắng ven thung
Ngày hội còn tung như én
liệng Vui ngày hội “Còn” tung cao mãi
Đêm xuân say hát với bạn tình… Xuân đêm say múa với bạn xoè
Cây đàn tính phổ câu hát mới Tiếng đàn ai nâng câu khắp ví
Câu hát bắc cầu quá khứ – tương lai. Tình giao duyên trai gái thương nhau
Dẫu bản mới xa – gần, em hỡi Dù bản gần, mường xa em hỡi!
Điệu then vẫn đằm, thổ cẩm vẫn tươi… Tính tẩu bổng trầm, thổ cẩm vẫn tươi
Ơi Phượng hoàng, nhớ tìm về chốn cũ Đại bàng núi nhớ tìm về chốn cũ
Sải cánh bay trên sóng vỗ thượng ngàn Sải cánh bay trên sóng vỗ đại ngàn
Nghe khúc hát điệu then
Khảm hải (**) Tay trong tay xoè nghiêng đêm hội
Mừng người đưa biển lên non! Mừng bản mường đưa biển biếc lên non
Chú thích Gửi Nà Hang
của Nhà thơ Mai Liễu:
(*)
Tại Nà Hang đang khởi công xây dựng công
trình
Thủy điện sông Gâm.
(**)
Khảm hải (vượt bể): Truyện thơ cổ nổi tiếng
của
dân tộc Tày
Cứ mạch ấy, cả bài thơ được “làm ma”
một cách tiểu xảo và nghê
ngọng. Về tiếng sét nghệ thuật mà nói thì NGSĐ không đáng để người viết phải đi tìm
kỳ cùng xuất xứ mới có thể chứng minh cho một tinh thần sáng tạo nghiêm túc,
công phu và lao lực; bởi hầu hết cả bài thơ cho thấy tác giả này chưa biết làm
thơ, hoặc cố tình ngây thơ cho có vẻ khoảng cách với bản gốc. Xét về thể thì cả
2 bài đều là thơ tự do (bất luận vần). Nhưng kỳ lạ là NGSĐ giống GNH đến… kinh dị. Từ tổ chức nội dung tác
phẩm (cấu tứ), phát hiện ý nghĩa đề tài, sắp xếp ý, chọn lọc tình tiết, xây
dựng hình tượng… đến những mối quan hệ bên trong (cấu trúc) để tạo nên bài thơ
hoàn chỉnh. Thậm chí cả cách thể hiện số lượng khổ, số câu, số tiếng trong câu;
cách hiệp vần, phối hợp tiếng, nhịp điệu… cũng giống nhau như cùng một bản (!)
Nếu nói là giống như tạc thì bé cái
oan cho tác giả NGSĐ.
Trong 20 câu, 143 tiếng của GNH thì NGSĐ có 61 tiếng khác, nhưng là thay tên sông, tên núi, tên cá,
tên hoa… còn lại hoàn toàn cùng một nội dung, một hình thức thể hiện và một
dụng ý sáng tác. Đây là tiêu biểu của một loại hình sáng tạo nghệ thuật trên lưng người
khác bằng cách xáo lại một số
tình tiết, một số ý, tứ… ngay trên từng câu thơ để thành một bài thơ mới, như: Núi Pác Tạ thành núi Nà Kè; sông Gâm thành sông Đà; Nà Hang thành Pá Vinh… Hay chuyển hoá
lượng từ cụ thể thành lượng từ không xác định, dụng từ đồng nghĩa, gần nghĩa,
hoặc từ, ngữ có cùng mục đích để biến tấu, biến ý cho khác thơ đi, như: Ngọn núi thành Dãy núi;ngược phía thành ngược tới… Dùng nghệ thuật
đảo từ, thêm từ để làm lạ thơ: Đêm
xuân say thành Xuân đêm say; Ngày hội còn thành Vui ngày hội Còn… Và
cuối cùng là bắt chước để đảm bảo âm, vận… nhằm đáp ứng việc phối hợp vần, dù
có khác tiếng nhưng lại cùng thanh (cả hai bài thơ đều có lối gieo vần gián
cách)
Trong sáng tạo nghệ thuật, ngoài tài
năng, sự trung thực, người sáng tác còn phải biết “thương mình” bằng cách không
ngừng trau dồi, tôi luyện để tiến lên, để làm mới. Xáo lại mình là tai nạn, xáo
lại người là tự sát; mà nực cười là nhiều người đang học sáng tác bây giờ tự
cho đó là sáng tạo mô phỏng.
Xin thưa, mô phỏng chỉ là dựa theo (trên danh nghĩa bề ngoài), lấy làm mẫu để
sáng tạo ra một sản phẩm khác hẳn về nội dung, ví như Bắc kim thang (dân ca Nam Bộ) được Việt Anh phỏng
theo để cho ra đời 2 ca từ đẹp, mà đọc lên thấy đạt hơn, hay hơn, và thấy… quên
tác phẩm bị mô phỏng, là: Có
con chim là chim chích chòe và Đứng bên sông kìa trông chú cò…
Còn nhiều ví dụ tương tự, nhưng hầu hết đều dựa theo tác phẩm dân gian (không
phải tác giả cụ thể). Có nhiều trường hợp cùng sáng tác chung đề tài, tuy nhiên
người sau phải có góc nhìn, cách cảm, cách thể hiện khác hẳn người trước về nội
dung cũng như cấu trúc. Cùng viết về một “căn bệnh” trong đời sống tinh thần,
đó là “yêu một phía”. Nhớ nhung đến cồn cào, đau khổ. Tuyệt vọng. Rồi hy vọng…
rồi lại tuyệt vọng! Nhà thơ Nguyễn Bính đã có “Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông/
Một người chín nhớ mười mong một người…” (Tương tư), mà Trần Đức vẫn
rất… khác và không kém tiếng đùng đoàng nào: “Tôi tìm em, em tìm ai/ Để rồi
hai tiếng thở dài hòa chung/ Gần nhau mà chẳng yêu cùng/Đơn phương tôi cứ thủy
chung một mình...” (Đơn
phương).
Với người làm thơ - một sản phẩm nghệ
thuật có tác động lớn đến đời sống tinh thần xã hội rồi, còn góp phần định
hướng tư tưởng văn hóa của một xã hội, nếu như tác phẩm đó đáp ứng được yêu cầu
thì đòi hỏi phải lao động một cách hết sức nghiêm túc, cả trong học tập và sáng
tác. Phải biết tôn trọng mình và tôn trọng người. Bên cạnh những thành công, ấy
cũng là có văn hóa lắm! Hành vi gian dối trước hại mình, hại người vô tình biên
tập, sử dụng tác phẩm của mình, sau làm… không sạch sân chơi nghệ thuật vốn
thanh tao, tri thức và thiêng liêng nữa. Có những bài thơ không những đẹp về
nội dung, về giai điệu còn đẹp cả ở xuất xứ công phu, ở những “cái giá nghệ
thuật” mà tác giả phải trả. Nhà thơ Minh Huệ sáng tác Đêm nay Bác không ngủ mất tới nửa năm. Thoạt đầu là ghi chép
tất cả những chuyện đời thường về Bác, nhưng bản thảo đầu tiên nhà thơ không
bằng lòng: “Nó giống như một cái sân khấu chứa đầy phong cảnh chưa dựng”. Không
thể đơn giản thế được! Minh Huệ tìm tòi, sáng tác được một đoạn rồi tắc. Ông
mang ý tưởng ấy qua nhiều chiến dịch, đến đâu cũng “tìm Bác Hồ” trong lòng dân,
trong lòng chiến sĩ, trên sách báo và trong tâm tưởng. Lần dừng chân ở một xóm
nhỏ bị giặc thiêu rụi, cảnh anh em nằm giường lá ngoài vườn giúp ông làm được
hẳn một… khổ: “Bác thương đoàn dân công/ Đêm nay ngủ ngoài rừng/ Rải lá cây
làm chiếu/ Manh áo phủ làm chăn.” Đến chiến dịch khác, giữa đêm rừng khuya
lạnh, hình ảnh mẹ già đi dèm chăn cho bộ đội ngủ vô tình gây cho nhà thơ cảm
xúc mãnh liệt, sự liên tưởng thần diệu ấy giúp ông viết nốt: “Rồi Bác đi dém
chăn/ Từng người từng người một/ Sợ cháu mình dật thột/ Bác nhón chân nhẹ
nhàng…”
Để khép bài viết, xin dẫn ví dụ đẹp
nữa, mà theo thiển ý, là người làm thơ nên cân nhắc, bởi biết vị trí của mình
(thì biết đề cao việc học tập người khác) là một phẩm chất quí (hiếm) của những
người một đời hành trình tìm cái mới, cái đẹp. Tôi có dịp đàm luận cùng nhà thơ
Hồ Thanh Điền, và nghe anh “moi móc” về ly cà phê: Có khi 1 ly cứu được một
người đang có ý định tự vẫn… chỉ 1 ly mà “làm mối” cho một đôi cách xa nhau
hàng ngàn km! Tội nhiệp bông cà phê, chắt bấy nhiêu cho đời mà sống được có một
ngày. Anh muốn làm một bài thơ về bông cà phê trắng muốt ấy. Nhưng sau mấy năm
trăn trở, chưa thực hiện được thì bỗng nhiên gặp 2 câu thơ và quyết định không
làm về hoa cà phê nữa, vì không vượt qua nổi: “Buổi sáng uống cà phê đen/ là uống cả hồn hoa trắng…”.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét