Sương tan
đàn
lợn no thân chuối thái, nằm chờ béo trục béo tròn
con
chó giữ nhà chìm vào giấc ngủ ngày nhàn hạ
chú nghé tơ
đứng thở trên đỉnh núi
lún
phún cỏ gianh.
Cô gái Thái làm
xong lối cỏ
bỏ
quên sợi sương đang trốn xa tán rừng
tranh
thủ thêu nốt chiếc khăn piêu thứ 18…
Dưới núi
sương
bốc lên từ những mái tranh, nồng mùi vỏ sắn
những
mùa gặt lốp trèo lên nóc nhà
chiếc nồi cơm
nằm sấp ngoài hiên, gió reo bùng bong suốt buổi.
Tiếng hú vọng
lên từ khe nước cạn
rừng
không mọc nhanh hơn
con
gà tre chẳng màng đến xung quanh
ăn
hết những hạt gạo cuối cùng, rồi lên xe bon về thành phố
ông
chủ nhờ nó có chiếc radio
vui
cũng hát mà buồn cũng hát…
Sương tan.
Già bản trèo
lên ngọn cây, bắc loa tay gọi vào tất cả các nóc nhà.
Cô gái Thái
mang khăn ra phơi
hết
sương lại nắng
rồi
cũng đến ngày cô chuyển sang bản khác
quên hẳn đường
về…
Con trâu già
ngao ngán nhìn bãi cỏ gianh lún phún.
Chú gà tre cầm
chừng giấc ngủ, gọi sáng chẳng ai nghe,
vì
trong mỗi người tiếng thổn thức thị trường đã ngân lên gióng giả.
Chiếc khăn piêu
rách sờn, cứ rơi dần từng đường kim, mũi chỉ.
Bọn trẻ bây giờ
hứa hôn bằng tóc đỏ, tóc xanh
chúng
không bao giờ nghĩ về những luống cày
và,
những tia nắng mỗi ngày lại xuyên thủng nhiều hơn
mái
rạ …
Tôi bỗng thấy
mình lạc hậu.
Thương nhớ lúc
sương tan!
Pú
Huốt lúc tan sương, 18.5.2009