29 tháng 1, 2013

NGƯỜI ĐÀN BÀ VÁC NƯỚC ĐÁ



YAHOO! BLOG VIỆT NAM VÀ NGÀY ĐẶC BIỆT 12.12.12





MẶT TRỜI, TRÁI ĐẤT VÀ NGÀY TẬN THẾ




CHIỀU BIÊN GIỚI


(Cảm xúc qua ảnh Trần Tâm)


    Thị trấn biên giới Mường Chà (huyện Mường Chà - Điện Biên)        -     Ảnh Trần Tâm

ĐẾN LÚC ĐI XA, MẸ MÃI CHỈ LÀ NGƯỜI NÓI DỐI!




TRƯỚC 10 ĐIỀU THẾ GIỚI KINH NGẠC VỀ VIỆT NAM CON BỖNG NHỚ TỚI NGƯỜI


(Theo Lý A Lệnh - một nông dân Mông)

   
Ảnh Trọng Nghĩa

BÌNH YÊN

Mến gửi Tuần Giáo


CỨ MỖI CUỐI TUẦN

Thân tặng Tuyển



HOA CÀ PHÊ



TÌNH YÊU KHÔNG NGÔN NGỮ



BAN VẪN TRẮNG Ở TRONG LÒNG ĐẾN THẾ




NGÀY LỄ TÌNH YÊU



QUÀ SINH NHẬT

Sinh nhật em, anh như người thơ thẩn
Hết vào lại ra, hết đứng lại ngồi
Hoa hồng mùa này rét chùm rét trận
Nụ lẳn vào cành, tay trắng đến đơn côi.

VỠ

tưởng mình lành lặn mãi
mộng tan

TIẾNG ĐÁNH VẦN VANG VỌNG GIỮA GIEO NEO


(Thân tặng những cô giáo cắm bản)

Lại một mùa sương về bưng kín núi
Tấm bảng mờ như còn ngủ trong màn

SƯƠNG



NHẮC CHI, CHUYỆN NGÀY ẤY... MỘT THỜI...

                   Đã xa lắm cái thời gì cũng nhớ
                   Ứ ừ…! Anh…! Đừng nhắc chuyện phai phôi...
                   Giờ hơi thở… nghẹn trong lòng hơi thở
                   Tiếng tim đôi… rầu giữa nhịp tim đôi…
                                                                                    29.10

NGƯỜI HÀ NỘI

1.
Mới lớn
Em đã rủ tôi
Về Hà Nội.

NỖI NIỀM CỦA MẸ

Tuần một lá thư gửi về thăm mẹ
Để cả năm chỉ nhận được bức này
Mùi bùn quện vào một dòng trăn trở
“Con… dạo này trò bớt trốn học chưa?”
                            
                                                         Đỉnh Pú Khớ, 29.03.2010

THẦY GIÁO LÍNH



Chưa một lần anh đến trường sư phạm
Kỹ năng giảng bài cũng rất bình thường
Ở biên giới chữ là khoai, là sắn
Anh dựng trường, khoai sắn hóa yêu thương…

                                                                                29.03.2010

TÂM NGUYỆN



Con chữ nặng thầy ngắt làm năm khúc
San gánh, chia gùi… cõng lên đỉnh non mây
Lưng chừng trời thầy ăn củ, ngủ cây
Trò ghép lại, thấy vần nào cũng nhẹ…
                                                                       29.03.2010

BAN NỞ RỒI LÊN ĐIỆN BIÊN ĐI EM

Ban nở rồi, lên Điện Biên đi em!

CUỐI MÙA GIEO CHỮ



                        Cả một đời gieo chữ
                        Dọc khắp miền biên cương
                        Bây giờ ngồi tư lự
                        Chữ vẫn còn vấn vương.

MẸ ƠI!

Mến tặng Du An

Từ nay chẳng còn tiếng mẹ
Cháu không được ríu nách bà
Trong lòng một vành tang nhẹ
Mà đời  nặng nỗi xót xa.

GIẤC MƠ CỦA RỪNG

(Kính tặng các liệt sĩ TNXP chiến dịch Điện Biên Phủ)

Ai đang mơ giấc mơ của rừng

MỘ VÔ DANH Ở ĐIỆN BIÊN

Giống một vết chân lạc cuối làng
Năm lăm năm trước vốn dọc ngang
Nay vạn bước qua, toàn kẻ lạ
Cỏ non làm trọn cuộc hương nhang!
         
                                                                  16.03.2009

ÔNG, CHA VÀ CON



Ông nuôi cha bằng sắn độn sạn
Giọt mồi hôi ông nhỏ vào mắt cha cay cay
Nay cha nuôi con trong nhung lụa đủ đầy
Mắt cha lại cay vì con không bao giờ lớn cả… 

                                                                           15.03.2009

CHIỀU RÁNG ĐỎ

Chiều đổ ráng xuống lưng đèo Tằng Quái
Cánh cò non vẽ thẳng tới chân trời

ĐÊM MƯỜNG ẢNG

Đêm Mường Ảng đẹp như là nốt nhạc
Cất lên từ rừng, từ núi, từ em

ĐI GIỮA ĐIỆN BIÊN

Anh đi giữa chiều Điện Biên lịch sử
Nghe thơm hương cỏ mật ven rừng

THÌ EM CỨ ĐI ĐI

Em thấy khổ, hãy cứ bỏ anh đi
Coi như là chưa biết tên biết mặt

MẸ ƠI ĐỪNG BÁN CON ĐI

Chưa học xong lớp 5 con đã phải đi
   hết Hà Tĩnh, Nghệ An… làm tôi đòi, đứa ở

VỀ VỚI ANH EM NHÉ

            Mười bốn tuổi hồn em như tờ giấy
            Chưa chút xao lòng khi nghe tiếng kèn môi
            Đôi mắt thơ ngây, lúm đồng tiền hây hẩy
            Làm ngập ngừng bao giấc mộng đơn côi.

ĐÔI MẮT



                                                Giữa dòng người xô dạt
                                                Chờ cái hẹn thân quen
                                                Xoay theo vòng ào ạt
                                                Bánh xe đời cuồng chen.

TỘI LỖI VÀ NHÂN ÁI


(Kính tặng anh Thắng, chị Hằng ở xã Nghi Hoa - Nghệ An đã giải cứu
và cưu mang cháu H. bị mẹ bán vào động dâm khi mới 13 tuổi )

KHOẢNH KHẮC MIỀN TRUNG



Bỗng thấy chòng chành sợi đất miền Trung
Sóng cứ gọt mài từng đêm buốt rát

MŨI TÊN ĐỊNH MỆNH



                                    Tôi gắn cuồng si vào mũi tên thuốc độc
                                    Bắn theo em - Cánh chim bạt gió

EM, TÔI VÀ THƠ



                                    Không thuận mua vừa bán
                                                vẫn bán
                                    Xối xả vào mặt nhau
                                                vẫn mua

SÓNG TRẮNG SÔNG ĐÀ


                                    (Tặng những người thợ sông Đà)

                                    Sông như làn sương mỏng
                                    Chảy khuất vào cõi em
                                    Buông mái chèo độc mộc
                                    Men đến gần thử xem...

VUN LỘC


                               
Một đời vun vào đất
Để đọng thành mưa rơi
Một đời dài chưng cất
Để ngọc bừng trên cây.

Anh một đời mơ em
Mong một lần hoa nở
Em một ngày ươm xanh
Hưởng một đời trái mở…
                                                                                                      
Một đời cây chắt lộc
Em một đời thành danh
Một đời anh, chàng ngốc
Mơ mãi miền mong manh.               
                                                          M.A, 20.9.2004

VỀ LẠI SƠN LA


    (Tặng NT Cầm Hùng và những người bạn cũ)

ĐỜI THƯỜNG


(Tặng những người cha từ chiến trường trở về không còn nguyên vẹn)

Sau chín năm trường kỳ đánh giặc
Cha trở về làm hòn đất của bà
Ngủ một giấc đã thấy mình măng mắc
Nghe mùi phèn chua ngái cánh đồng xa.

TẾT Ở ĐỒN 281



30 tết chỉ còn chùm sao khuyết
Chuyến hàng xuân về vừa kịp 0 giờ
Con ngựa xám hoá thành con ngựa tuyết
Đầu bạc phơ và chân cũng bạc phơ.

THƯ BIÊN GIỚI



            Đã lâu lắm không thư về thăm mẹ
          Căn nhà tranh chật ních tiếng điếu cày
          Cha còn thả câu Kiều vào võng trẻ?
          Con chào mào ăn ớt hót cay cay...

LỜI RU BÌNH DỊ


(Tặng bác Cao Xuân Dự và đội thu gom thi hài liệt sĩ
                     E98 - F316 - Chiến dịch Điện Biên Phủ)

TRỞ LẠI CAO SƠN


(Tặng một người)

Em đi còn có nhớ
Gió lăn triền lao xao...

DĨ VÃNG

Thời gian qua rất vội
Để em quên tên tôi
Còn tôi thì chững lại
Làm thời gian ngừng trôi…
                                
12.2.2001

EM GÁI QUÊ


(Tặng Cao Sơn)

Ráng chiều nào rơi sau luỹ tre xanh
Để em gái kín thùng đôi ra múc

CON MA NHỎ

Mọi người gọi em là “con ma nhỏ”
Vì khi em lên một phải “lìa đời”
Giàng bắt cha chôn em theo mẹ (*)
Ban cho em thành mây gió muôn nơi.
                    

THAO THỨC

Chợt thả mấy vần thơ
Bay mông lung ra ngoài song cửa
Thả vội đêm dài cháy lửa

PU LAU MÙA LAU TRẮNG

Đêm mùa đông Pu Lau trong veo
   núi Xa Cu Cha (*)  chặn sương mù vào bản

LÚC SƯƠNG TAN



Sương tan
   đàn lợn no thân chuối thái, nằm chờ béo trục béo tròn
      con chó giữ nhà chìm vào giấc ngủ ngày nhàn hạ
chú nghé tơ đứng thở trên đỉnh núi
               lún phún cỏ gianh.

Cô gái Thái làm xong lối cỏ
   bỏ quên sợi sương đang trốn xa tán rừng
      tranh thủ thêu nốt chiếc khăn piêu thứ 18…

Dưới núi
   sương bốc lên từ những mái tranh, nồng mùi vỏ sắn
      những mùa gặt lốp trèo lên nóc nhà
chiếc nồi cơm nằm sấp ngoài hiên, gió reo bùng bong suốt buổi.

Tiếng hú vọng lên từ khe nước cạn
   rừng không mọc nhanh hơn
      con gà tre chẳng màng đến xung quanh
            ăn hết những hạt gạo cuối cùng, rồi lên xe bon về thành phố
   ông chủ nhờ nó có chiếc radio
      vui cũng hát mà buồn cũng hát…

Sương tan.

Già bản trèo lên ngọn cây, bắc loa tay gọi vào tất cả các nóc nhà.

Cô gái Thái mang khăn ra phơi
   hết sương lại nắng
      rồi cũng đến ngày cô chuyển sang bản khác
quên hẳn đường về…

Con trâu già ngao ngán nhìn bãi cỏ gianh lún phún.

Chú gà tre cầm chừng giấc ngủ, gọi sáng chẳng ai nghe,
   vì trong mỗi người tiếng thổn thức thị trường đã ngân lên gióng giả.

Chiếc khăn piêu rách sờn, cứ rơi dần từng đường kim, mũi chỉ.

Bọn trẻ bây giờ hứa hôn bằng tóc đỏ, tóc xanh
   chúng không bao giờ nghĩ về những luống cày
      và, những tia nắng mỗi ngày lại xuyên thủng nhiều hơn
            mái rạ …

Tôi bỗng thấy mình lạc hậu.
Thương nhớ lúc sương tan!
              Pú Huốt lúc tan sương, 18.5.2009

VÙNG SÂU



                                     Trời không biết có vùng sâu
                                    Đất không biết có vùng sâu

LỜI CỦA NÚI

Cây rừng quên không hát,
  suối rừng quên không reo,

THIẾU NỮ HÀ NHÌ


                                                                                                                                                      
                                     Nét nhìn sau tay áo
                                     Như ném bùa vào nhau
                                     Mắt chạm niềm mách bảo
                                     Cháy bùng cả muôn lau...

MỘT THOÁNG LAO XẢ PHÌNH



                                         Núi cứ bay đi để mây đứng đó
                                         Tiếng đàn môi làm ấm những mái nhà
                                          Lao Xả Phình bao nỗi niềm để ngỏ
                                          Như bốn mùa gió thổi buốt lòng ta.

CHUYỆN NGƯỜI PHỤ NỮ THÁI



Ở bản,
   tôi như con nai tơ,
      bước bơ vơ qua những buổi chiều,
chốc chốc lại ngẩn ngơ
   nhìn hạt mưa rơi vào tia nắng,

MÙA GẶT



Ngô nhuộm vàng lưng núi
Lúa óng mượt lòng thung
Sắn căng tròn bụng đất.

BẤT NGỜ VỀ THĂM LÀNG MẪU



Tết này em vận váy hoa
Theo chồng về ngôi làng mẫu
Tiễn em ra mãi đầu cầu
Mải vui anh đâu có biết.

TIẾNG KHÈN TỪ BẢN MỚI


(Tặng đồn biên phòng 281 Giào San)

Có cô gái người Mông di cư
   trở về từ bên kia biên giới

TUỔI 17

Chẳng mời người vẫn xuống
Không rủ ta cứ lên
Rượu ngô  cùng nhau uống
Say rồi sẽ hỏi tên.

TIẾNG GỌI THÁNG 3



Ai cũng bảo tháng 3 về Tây Bắc
“Ngắm hoa ban, ăn măng đắng, tắm truồng”

LỜI MỜI VÙNG CAO

Hãy một lần đến với quê tôi
Tây Bắc!

ĐƯỜNG NÚI

Đã bao đời
   giữa rừng xanh núi thẳm
      những con đường

MƯỜNG TÔI

Nhà có tiệc.
Cha sai ra đầu sàn đánh ba hồi mõ
tiệc sắp xong lại đánh hai hồi

ĐÊM NẬM PÀN

Trăng không đủ sáng để chia đôi dòng nước
Nậm Pàn, Nậm La nửa đục nửa trong

CHỢ TÌNH BIÊN ẢI


      
              (Mến gửi Giào San)

           Ai bảo không bùa ngải
          Thử đến chợ Dào San*

CHIỀU BẢN MÔNG

Bản Mông đón chiều buông về sau nhất
Khi bóng đêm đã trùm khắp thung sâu

VỢ NGƯỜI MÔNG

Làm vợ người Mông phải biết
Lá ngón trên rừng, tình chồng trong dạ

DẤU CHÂN TRONG RỪNG

Em đi về đâu?
Kìa sơn nữ giữa rừng hoang!

2 tháng 1, 2013

THEO EM VỀ PHÍA NÚI




Chiều thứ bảy.
            Đám học trò háo hức thay cho cái háo hức của Ngân, túa về các ngả, khuất nhanh vào lớp lớp cây rừng. Đã hai năm, kể từ ngày Ngân lên dạy học trên ngôi trường bản cao chót vót như thể nửa tầng trời này, chưa bao giờ quen được nỗi buồn da diết với cái không khí ắng lạnh mỗi khi tan lớp.