Cây rừng quên không hát,
gió rừng thôi ríu rít,
hoa rừng thôi tỏa hương.
Người mẹ Mông ru con,
tim ngập ngừng hóa đá!
Một con trâu ba đời ăn no,
sao con chỉ ăn một lần?
Nhà gỗ pơ mu cha làm con không ở,
lại vào hang gối đất đắp trời?
Mẹ sinh cho cái chân không sợ gai rừng
mà trong mắt lại có gai cây, gai
đá?
Cái bụng mẹ cho học đầy chữ,
cái đầu vẫn đi nhầm đường?
Con rắn độc cắn đuôi không cắn mẹ,
con hiền ngoan sao cắn mẹ, cắn cha?
Chim rừng biết ru tổ tiên bằng quả chín cành xa,
con ăn cơm trắng, uống sữa trong mà
làm mẹ khóc?
Cái cây rừng còn biết để lá vàng rơi xuống trước,
sao con bắt mẹ rụng sau…?
Có phải tại cái xilanh đâm vào máu hóa ra “con ết” không con,
hay tại khói thuốc phiện cắn
vào tim khiến con không muốn thở?
Con giận mẹ đã từng trồng cây anh túc nên không thèm nói gì ư,
hay con buồn ngủ mẹ quên
không đặt nằm vào lu cở?
Chiếc lá non con vẫn mang đi bắt con dâu,
mẹ đã để lên môi,
sẽ khô đi nếu con không thổi!
Con hãy hát,
tiếng hát cỏ cây,
tiếng hát núi non,
tiếng hát người
Mông!
Hát tiếng con chim trói cột kêu như buộc quả ớt vào mình,
như cây Kno bám rễ vào bình minh,
như dòng thác chảy vào tim cho tim
vạm vỡ.
Hát như phát súng kíp bắn vào vách núi,
thành tiếng hổ gầm.
Hát như mũi tên bắn vào mặt trời,
cho cuộc đời có lửa!
Mẹ không tốt để cái nghĩ con đi nhầm đường,
phải bị hổ cắn!
Cha không tốt để cái nhìn con lạc lối,
xuống đất rồi phải cho báo tha
xương!
Con chim thương con về hót ru ngàn năm cây đinh, cây sến,
con khỉ chắt máu từ bào thai,
con nai rung cho nhung rụng,
con hổ hiến xương,
con trăn hiến xác,
con ong nhặt nhạnh mật từ
triệu triệu bông hoa,
con gấu tiết mật ra bàn chân,
cho
mẹ làm thuốc...
Mà đỉnh núi vẫn buồn như bị mất bóng,
vầng trăng vẫn buồn như không theo bước đi chơi,
vì con của mẹ vẫn ngủ mãi không
thôi…
Mẹ thấy cái gai cắm vào ruột,
con dao chém vào chân,
súng kíp bắt về lễ vu quy,
chiếc bẫy đập vào ngày trở dạ,
mới thành con mẹ khổ,
mới thành con mẹ đau…
Và, thành lời của núi!
Tằng
Quái, 5.11.2007
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét