(Tặng
Cao Sơn)
Ráng chiều nào
rơi sau luỹ tre xanh
Sóng sánh vai
em cả hoàng trời thơm nức
Em kín làng tôi
trên vai đi đâu?
Mà lụa đào vấn
xếch mãi ngang lưng
Mà nón thao em,
quai rơi mòn lối ngõ
Mà tóc em bay,
bay tan trong gió
Cả một hoàng
hôn theo sau gót em!
Ngoài đồng xa
diều ai đang thả
Sáo sững sờ rơi
vàng óng làng quê
Khói bếp nào om
trấu bén thơm ghê
Làm say cả một
đôi con én nắng.
Nhớ buổi ao
làng thả đôi chân trắng
Lòng giòn tan
khoả réo rắt theo mưa
Tóc buông sõng
làm sực mùa hoa bưởi
Cành, yếm phơi
làm xuân cả bông đào
Quần cộc nâu
sồng bước thấp bước cao
Mà nghiêng cả
cánh đồng vào đêm hội
Đáp trăng gió
bằng trăm lời nói dối
Mà như bày vẹn
một tấm lòng son.
Em kín chiều về
có nước có non
Có
con đò quê rơi từ hàng tre xanh ngát
Chở trái tim
nào đắm say gió cát?
Chợt nở nụ giòn
mộc quá - hương quê!
M.A, 11.2000
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét