Em thấy khổ,
hãy cứ bỏ anh đi
Anh gàn dở,
chẳng thể giúp được gì
Khiến em thấy
ngày một thêm tẻ ngắt.
Trời hành anh
phải bút nghiên khốn khổ
Một đời không
thoát khỏi chữ vụng về
Nợ cơm áo như vạn
lời thách đố
Xé nát lòng bao
giấc mộng tái tê.
Em đã yêu anh,
tưởng chừng em chấp nhận
Yêu cả cái gàn,
cái dở, cái điên điên
Vậy mà mới lần
đầu, em hối hận
Hay anh chỉ như một kẻ gieo phiền?
Thì em cứ đi đi
cho thanh thản
Quyến luyến làm
gì gã phu chữ đáng thương
Dăm trang sách,
vài bài thơ ngao ngán
Rước vào mình,
là chuốc lấy tai ương.
Anh xin nuốt
nước mắt vào trong ngực
Tiễn em đi như
một kẻ si tình
Đã không thể
làm em vơi ấm ức
Thì đành về ăn
ở cõi tâm linh.
7.12.2008
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét