Chiều đổ ráng
xuống lưng đèo Tằng Quái
M.A,
22.3.2009
Và, thị trấn
như chìm vào hoa dại
Giữa cánh đồng
đàn diệc đứng thảnh thơi.
Cà phê trắng
trốn trong vành nón trắng
Anh trốn vào
em, thì ai trốn vào anh?
Thềm đất ngày
xưa em thương từng cọng nắng
Khóc oà trên
mòn vẹt mái tranh.
Em vốn sinh ra
và lớn trên đỉnh núi
Đám mây bay
vương trắng gót chân ngà
Ngày xuống núi,
bản anh tăng một hộ
Cạn chén này,
trời chín mọng hiên xa…
Chiều ráng đỏ
đổ lên từng mái đỏ
Là lúc cha ngồi
kể vỡ đất, trồng cây
Mối tình Mường
Khoe hằn trên từng dấu cỏ
Thoang thoảng
đâu đây
tóc
lạ
hương đầy…
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét