Đã bao đời
giữa
rừng xanh núi thẳm
như sợi mây
mỏng
giăng
ngang,
vắt
qua,
nắng không
nhòa, mưa không mất.
Đá!
Đất!
dài
thườn như năm như tháng.
Đêm.
Ngày.
Tối.
Sáng.
Chăm chỉ, cần
cù
nâng
đỡ những bàn chân.
Người đi trước,
gót
chân
đập
vào mặt người sau.
Dựng đứng!
Ai đó đi ngang
đã từng ngẫu hứng
thành
thơ
thành
văn
thành khúc ca
những
con đường núi.
Nhưng ít ai bỏ
công đi tìm
bao
kiếp người
đêm,
ngày,
tối,
sáng,
gắn chặt đời
mình,
với
niềm vui,
nỗi
buồn,
cùng những con
đường núi!
Đèo Ca Ra Vô - Lai
Châu, 10.02.2001
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét