(Tặng
những người cha từ chiến trường trở về không còn nguyên vẹn)
Sau chín năm
trường kỳ đánh giặc
Cha trở về
làm hòn đất của bà
Ngủ một giấc đã
thấy mình măng mắc
Nghe mùi phèn
chua ngái cánh đồng xa.
Bao phong tặng
suốt một đời đánh đổi
Cái cười ngơ
của người bạn tâm thần
May hơn bác,
đầu cha không máu gội
Chiếc nạng mòn
còn có những người thân!
Con trâu mộng
chẳng đợi cha thụt ruộng
Như ngày xưa
kéo hơi thở nhọc nhằn
Đằm mình xuống
để gieo giống xuống
Lòng khô theo
những hạt thóc phơi săn.
Chín năm đợi
cha, mẹ bời bời như đất
Nỗi nhớ mọc rêu
cua cáy đời con
Trời ném lửa,
lúa lốp dần rồi mất
Trơ giữa đồng
một hình nộm héo hon.
Quà cha nhận là
tấm lưng chắn gió
Là đôi chân
mượn mẹ những bước gần
Là cuộc sống
hiền như rơm như cỏ
Sợi tóc chẻ tư
trong cát bụi phù vân.
Năm hai vụ mẹ
một mình bươn bả
Bác bạn còn
cười là còn những đời thường
Tình yêu mẹ đỡ
cho cha khỏi ngã
Sau chín năm
ngang dọc các chiến trường.
Rồi cha cũng
thành người thiên cổ
Chẳng trường
sinh như chuyện kể của bà
Đời thường mãi
là bài toán đố
Con vụng về
trong câu chữ xót xa.
Bên hàng xóm
tưng bừng khao thọ
Riêng cha thì
nào có thọ mà khao
Cha cười bảo:
“Thật mừng cho nhà họ!”
Và cha đi...
hồn thanh thản bay cao...
Điện
Biên, 20.5.2004
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét