(Kính
tặng các liệt sĩ TNXP chiến dịch Điện Biên Phủ)
để
cánh rừng ấy lại mơ về những chồi cây và những ngày lá đổ
con đèo đất huyền thoại mang trên mình màu ba zan đỏ ối,
đã nửa thể kỷ
rồi vẫn hôi hổi máu tươi
bằng mắt thường, tôi chờ sự mọc lên…
Những mẩu xương
bao giờ mới mọc lên
55 năm qua, và bao nhiêu năm nữa, giấc mơ của cây mới trở
thành hiện thực?
Ngày các anh thích máu viết đơn xung phong ra tiền tuyến,
trong giấc mơ đôi mươi
vẫn còn ngôi nhà gỗ xoan, hàng cau, giàn trầu không
cái giếng khơi
và một người vợ ngoan như hòn đất
tài sản khi đi xa là nụ cười hồn nhiên,
đếm đạn bom như đếm bụi tre ngà!
Bà cụ người
Mông gửi gắm cái ấm, cái no vào mảnh nương,
nhờ nước trời mỗi năm cho vài ba gùi thóc
có khi nào trong nhát cuốc, thấy lật lên
mảnh chăn chiên
chúng tôi vùi vội sau trăm đạn ngàn bom?
Cô gái Thái từ
lúc thiếu thời đến khi thiếu phụ,
gót chân hồng đã băng qua bao nhiêu ngọn đồi, cánh rừng để hái
rau, hái nấm,
có khi nào thấy chiếc khăn dù chiến lợi
phẩm vương trên những nhành ban?
Chiếc khăn mà cả lúc hành quân, anh vẫn miệt mài thêu tên một người gái
quê,
trước khi đi chẳng kịp nói câu gì gọi là lời thề chiến biệt!
Các anh ơi! Liệu hồn cốt còn gì, kể từ cái ngày các anh hành quân về với
cỏ
55
năm trời, người sống còn hao thịt mòn xương?
Ai nghe được
tiếng đất, tiếng kiến tha, mối tha
và
cả tiếng lòng đang co thắt rất xa?
Liệu có thể mãi
chỉ là rừng và mãi là giấc mơ?
Một chồi non
hồi sinh sau những thập niên trơ trọc
tôi giật mình tưởng xương các anh thức, mọc
để mắt thường tôi, tìm được xác bạn tôi!
Pha Đin - nơi gần 200 TNXP hy sinh khi phục vụ
chiến dịch Điện Biên Phủ vẫn chưa được tìm thấy cốt - ngày 15.7.2009
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét