(Tặng đồn biên phòng 281 Giào San)
Có cô gái người
Mông di cư
qua
con suối Pênh - Hồ nửa này là nước mẹ.
Cô hồn nhiên
tắm
trên
vai hằn những vết sẹo áo cơm.
Khi lên bờ.
Cô không quên
chiếc lu cở đựng đầy củ nâu mà cô đã địu cả một
quãng
đường dài vì sợ về nhà lại đói !
Cô bỗng nhớ
ngày
cha cô đẩy đổ nhà đi theo Vàng Chứ học làm vua
cô
bèn theo cha, hy vọng ngày mai sẽ trở thành công chúa của
Vương Quốc Mông
tự trị.
Hai cha con
cùng đoàn người lạ
vượt
biên đi về phương Bắc
gặp
núi đạp núi
gặp
suối tát suối
gặp
rừng đốt rừng
dựng nhà
trỉa
rẫy.
Đến khi rừng
hết
nước
lũ
đất
mòn
nhà
trôi
đoàn
người lại đi tìm khu rừng mới.
Đói kém vì nổi
nênh
dốt
nát vì mất học
bệnh
tật vì mục đích tự trị xa trời.
Để vớt vát
người
ta bầu cha cô làm vua và bầu cô làm công chúa
vì
khi mộ đạo bọn sứ giả đã nói: Nếu là người Vàng Chứ sẽ
được chia đất
trên trời
lúc
đói kém người đắc đạo nhất (Vua) sẽ có phép biến cỏ cây
thành
lúa ngô, đất đá thành trâu bò, núi đồi thành nhà cửa.
Bây giờ không
có đất ở trên trời
người
ta kéo đến bắt cha cô phải trả nợ đời cho họ!
Cô - gái 17 sau
cơn nhiếp chính thay cha đã già như bà lão 70!
đạo
không biết
nhà
không biết
chữ không biết
chỉ
biết đói rách vì di cư
cô
bắt đầu đi tìm bất kỳ nơi nào có bản
có bản là có
các chàng trai...
Sáng cô đi múc
nước lúc có nhiều người múc nước
trưa
cô đi rửa rau lúc có nhiều người rửa rau
chiều
cô đi tắm lúc có nhiều người đi tắm
và gặp ai họ
cũng gọi cô bằng bà, bằng mẹ!
Duy có một
chàng trai người Kinh
ban
ngày mặc áo xanh, ăn cơm trắng, nói tiếng phổ thông
ban
đêm mặc áo chàm, ăn củ nâu, nói tiếng Mông
anh là lính
Biên Phòng kiêm thầy giáo và kiêm thầy thuốc
anh
dạy chữ cho cô
chữa được
bệnh của cô
vì anh nghe
tiếng kèn lá cô thổi và biết cô mới 17 tuổi.
Anh gọi cô
bằng: Em!
rồi
mời cô và mọi người về nơi ở cũ - nơi ngày xưa cô đã ra đi
mà
hôm nay trong ký ức cô không phải là rừng hoang thì
cũng là đất
trọc.
Vậy là mặc cho
con ma rừng ăn xác
cô
quay về theo sự mách bảo của con tim...
Chiếc lu cở củ
nâu bỗng trở nên nặng trĩu khi cô nhìn thấy
những
thửa ruộng bậc thang xanh mướt ở chính cái nơi khô
cằn
cha cô đã bỏ.
Cô không còn
thấy gió lạnh thấu xương khi mắt gặp phải
những
mái ngói đỏ tươi.
Từ đầu bản
hai
hàng người mặc áo xanh sao giống nhau như sinh cùng lúc
miệng
ai cũng cười
tay ai cũng bắt
chặt
họ
đón dân về!
Ngay đêm đó
anh
lính ăn củ nâu, nói tiếng Mông, đã làm giáo viên rồi còn
kiêm
thầy thuốc
nghe thấy trong
gió có tiếng sáo dụ tình
lát
sau
nghe
thấy cả tiếng khèn gọi bạn...
Ma Can - Phong Thổ, 21.5.2003
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét