Ở bản,
tôi
như con nai tơ,
bước
bơ vơ qua những buổi chiều,
chốc chốc lại
ngẩn ngơ
thích
cắm cành cây trên đầu để nghe tiếng lá,
nghe
chồi biếc trằn mình
bên con suối 4
tháng bị sưởi khô.
Còn anh như con
gấu đàn ông,
có
mật ong ở lưỡi ở môi,
đánh
dấu quyền uy trên các đỉnh đồi,
có
mỡ ở bàn tay, nên 4 tháng mùa đông ươn nằm nghe đất thở…
Nhưng tôi chẳng
quan tâm.
Cứ đêm đêm,
từ
ngôi nhà gần mắt xa chân,
trèo
đèo, lội khe đi vào rừng sâu,
anh đi đâu,
tôi
không biết,
chỉ
thấy tiếng khèn cứ về khuya lại rơi vào bức vách.
Từ khi có tiếng
khèn càng về khuya càng gần, càng rõ,
mắt
tôi trắng như đêm đen,
bởi
nó không còn được đen như nhiều đêm trắng trước,
trái
tim tôi hay làm ngược lại điều tôi hay nghĩ,
nhịp
thở đã nhanh rồi lo lắng vẫn nhanh hơn,
và
có cả con chồn cắn vào ruột vào gan...
Hay là ma cà -
rồng, ma trơi ... bắt tôi, thấy sợ?
Từ đấy,
tôi
không đi bơ vơ qua ráng hoàng hôn,
ngác
ngơ nhìn hạt mưa buộc vào tia nắng,
bởi vì tôi sợ
tất cả những ngọn đồi, chồi xanh, có mùi tanh,
của
anh,
sợ
cả những cuộc mò mẫm đêm thâu,
chẳng rõ đi về
đâu, trong rừng sâu
tiếng
khèn môi càng về khuya càng gõ vào bức vách.
Từ ngày có
tiếng khèn đêm khuya nỉ non gọi mời ở bên kia bức vách,
tôi
thấy người khác trong tôi!
Người này không
sợ những gì tôi vẫn sợ,
người
này không tránh gặp anh như tôi vẫn tránh anh,
bàn
chân tôi muốn bước thật nhanh
nhưng người ấy
lại lừng chừng
đợi
được anh rót vào tai bao nhiêu là mật ngọt.
Tôi và người ấy
ghét nhau,
nhưng
ghét mà mắt không đau, tim không vỡ
và
cả cái con chồn nâu cũng chạy biến đi đâu mỗi lần anh đến.
Hay người ấy là
tôi?
Thôi đúng rồi,
nhớ tối hôm qua,
miệng
anh chưa nói ra, tay đã tới người ta, thật đấy!
anh
đi rồi mà mình vẫn thấy chiếc răng vàng rơi vào mắt cay cay,
anh còn gửi tận
tay con mèo con, để mỗi lần nhớ con mèo con
anh
lại sang thăm nó,
tai
tôi chưa kịp nghe những điều anh chưa kịp nói,
thằng tây đã
tới Điện Biên,
nhìn
thấy đàn bà mắt nó phát điên,
nhìn
thấy đàn ông nó lại muốn chặt tay,
nó bảo làm như
thế về sau sẽ bớt đi tai hoạ.
Tức nó quá,
anh
về nhà vác dao, vác ná,
thề
phải bắt thằng tây trả lại trái tim đàn bà, xương thịt trẻ con,
đôi
tay đàn ông và đất, và rừng, và cơ man nào là mật ong,
củ
mài, cây măng, rau sắng...
Nhưng con dao,
cái ná cũng làm nó tức quá,
đã
thế đôi tay nó cần còn chưa lấy được của anh,
vậy
là nó đón bằng đạn bằng bom,
anh bỗng hoá
tan tành trong chớp mắt,
chặt
tay anh rồi nó tìm tôi nó bắt,
tôi
quyết không đi,
nó
quyết không tha,
nó
đến tận nhà xin bố mẹ cho đi làm dâu Pa - Ri,
làm
dâu nước Pháp,
nó
trải đời tôi xuống gốc cây, đầu thác,
cướp
đi trọn vẹn của anh!
Nó bảo tình yêu
của tôi đẹp như trận bóng ở sân Xanh - déc - manh
vì
có cả hoa, cả lá, cả cành
tiễn
cô dâu đến phòng tân hôn ở trong Hồng Cúm,
phòng
tân hôn là phiên toà xử bị can là tôi,
thằng
tây là thẩm phán...
Nó xử tôi tội
kém văn minh,
nhưng
nó văn minh mà sao lời nói toàn thiếu, toàn thừa
không
giống tôi, vừa đủ.
Nó sợ hậu hoạ.
Nó tống tôi vào
tù giống như bao người cũ...
Rồi cũng đến
một ngày tôi được ra tù
tôi
trở về cái nơi có quyền uy ở cả trên đỉnh đồi lẫn trong lòng đất.
Nhìn thấy đàn
bà nó bỗng phát điên
nhưng
không phải ở mắt,mà ở trong tim.
Chị em tôi
không chịu lặng im, làm nó sợ, đi một lèo về Pháp.
Điện Biên Phủ, 22.4.2004
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét