Mười bốn tuổi hồn em như tờ giấy
Chưa
chút xao lòng khi nghe tiếng kèn môi
Đôi
mắt thơ ngây, lúm đồng tiền hây hẩy
Làm
ngập ngừng bao giấc mộng đơn côi.
Hè
năm ngoái có người mang lễ dạm
Năm
nén vàng, mười lượng bạc xòe hoa
Mẹ
cười bảo con mẹ còn bé lắm
Nào
biết làm dâu, làm vợ người ta.
Thế
rồi bỗng một hôm nghe tin dữ
Em
theo má mì lên phố bán… em
Chỉ
đơn giản, ước mơ thành tiên nữ
Được
giầu sang thì nào ngại pha dèm.
Bẵng
ngày tháng, tìm em, em lên má
Mới
mười lăm mà dày dạn nghiệp chơi
Mỗi
lần rách lại một lần đi vá
Thân
xác xoay vòng, trong trắng chẳng nghỉ ngơi.
Tiền
như núi nhưng tình em dốc cạn
Lúm
đồng tiền thành ẩn họa muôn nơi
Bao
cô gái thơ ngây em nhẫn tâm đem bán
Sính
kiếp giàu sang em thành kẻ nợ đời…
***
Thôi em ạ, có nhân thì có quả
Làm
hại người rồi liệu em có được yên
Bỏ
hết đi, về với anh em nhé
Anh
sẽ mời nguyệt lão xuống se duyên.
Chúng
mình dựng mái tranh nghèo ven suối
Sinh
một đàn con biết yêu mẹ thương cha
Khi
con lớn, anh kể cho con biết
Rằng
mẹ các con xinh đẹp như hoa.
Mẹ
và cha yêu nhau từ kiếp trước
Hết
kiếp này, rồi còn cả kiếp sau
Cha đi một bước mẹ con theo một bước
Cõi lòng cha không từng một lần đau…
10.8.2008
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét