21 tháng 5, 2015

MÍ-NHỦA GÁI NGỦ TRÊN LƯNG NÚI


Cứ như hạt giống của rừng
Lớn lăn lớn lóc qua từng mùa nương
Ngủ ngoan như cỏ ven đường
Mặc cho mưa nắng mười phương vũ vần

17 tháng 5, 2015

MỞ HỒN RA PHÍA MUÔN MẦU VI VU


Thèm về một khoảng bình yên
Cuối nơi trời đất tịnh thiền ngàn năm
Thèm về với tuổi mười lăm
Hồn nhiên cắp giấc mơ rằm rảo chơi

14 tháng 5, 2015

VĂN NHIỄM BỆNH


Nhà văn bán thuốc thú y
Câu văn nhiễm bệnh, li bì suốt đêm
Phác đồ truyền cắt sốt, tiêm…
Trang văn vẫn rũ trước thềm sương buông

10 tháng 5, 2015

NGỌN ROI CỦA MẸ


Ngọn roi mẹ vút ngày xưa
Mà sao con thấy như vừa đau xong
Giữa đời thon thót đục trong
Tìm đâu lại được tấm lòng mẹ con

9 tháng 5, 2015

MUỐN LÃI THÌ NUÔI... LỖ!


       Làm nghề viết văn mà rồi đến một ngày cũng phải trả lời câu hỏi: Trồng cây gì, nuôi con gì?
        Bố mình trước và sau khi tham gia kháng chiến chống Pháp, đã từng nuôi con và trồng cây. Ông bảo, ông nuôi rất nhiều con: chó khôn nhưng lưu manh, giữ nhà là cốt để được ăn ngon. Mèo thì vừa lười vừa ỉa bẩn. Gà và cá hay phản bội, trắng tay lúc nào không biết. Lợn là trung thành với bữa cơm của cả nhà nhất. Tuy nhiên, đấy là nói về hệ ý thức chủ tớ, chứ còn giá trị thặng dư, xin khiếu. Cái gì chứ cái giống trồng và nuôi, không có thì thiếu, có thành thừa, hoạc bị gièm cho kì thừa, thế là toi mẹ nó con gà rù rồi...

PHẪU THUẬT TÂM HỒN


Từ rày đoạn tuyệt bon chen
Lên rừng sống phận nhỏ nhen nỗi mình
Đọa đày hình dạng thất kinh
Tóc dài, râu rậm... hôi rình chim muông

3 tháng 5, 2015

NGOÀI BỐN MƯƠI RỒI, EM CƯỚI ANH ĐI


Con anh đứa lớn mười lăm
Đứa sau mười bốn, ngoan chăm hơn người
Anh giờ cũng ngoại bốn mươi
Cưới đi không nhỡ sinh lười, lại thôi