(Thân tặng A Số Một)
Anh như của nợ ở đời
Sống
không bằng thứ dở hơi dở hồn
Thế nên
cho đến khi chôn
Nằm sâu
dưới mộ mới khôn, mới tài
Một đời
bát ngát chông gai
Sống thừa
ra khỏi vành đai loài người
Nóng thì
quẳng giận lên giời
Tru vang
một chập rồi cười, là xong
Thân như
ngọn gió long đong
Đội lên
đầu kiếp lòng vòng phù vân
Chết rồi
mới biết ái ân
Mình là hận
họa đồng lần của nhau
Vậy là tan
biến cơn đau
Của thời còn
sống trước sau vuông tròn…
Dưới mồ cưới
vợ sinh con
Không màng
danh phận mỏi mòn… phát sinh!
Ngày nhớ anh - A Số Một, 3.1.2016
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét