28 tháng 2, 2013

SƯƠNG CHIỀU



          Chiều kéo sương về.
            Như một nếp quen cũ, ngay sớm hôm sau, mẹ tôi mở chiếc khóa hòm gỉ sét, lôi áo bông của cả nhà ra phơi cho vơi mùi mốc và ủ thêm hơi nắng vào sâu trong từng sợi bông đã xẹp hết cỡ.
Mẹ bảo, trời trở nết, gió bấc thình lình về, mang theo Thần Viêm Phổi! Trên con sào cha bắc bằng một thân tre rừng, dài từ hiên nhà ra cột ngõ, tôi đếm đi đếm lại cũng chỉ thấy có năm chiếc. Mẹ chỉ từng chiếc: này là của chị cả, này của anh hai, anh ba, anh tư và, chiếc nhỏ nhất (cũng là vá nhiều nhất vì phải mặc lại của các anh chị lớn) là của tôi. Tôi thắc mắc: “Của thầy mẹ đâu?”. Mẹ cười, chỉ vào cái cuốc: “áo ấm của thầy mẹ đấy”. Tôi ngơ ngác. Mẹ bảo thầy mẹ làm việc thì lấy đâu ra mùa đông. Chúng tôi đi học, gió theo từ nhà tới trường mới ho, mới ốm.
            Chiều chiều, chị em tôi mỗi đứa một bàn học, được thầy tôi làm từ những bắp gỗ nhặt ở trên rừng tập tô, tập đọc trong tiếng xuýt xoa khói miệng. Thầy mẹ phong phanh bên bếp lửa rực hồng. Thầy thường mài dao, mài cuốc, chẻ lạt, đan rế… Mẹ vừa chuẩn bị cơm tối, vừa nhặt lại mớ rau rừng, lọc con cá chuồn khô, ngâm, đãi mày ngô mảnh để sớm sau dậy thổi cho mau nục. Tôi ít ngủ từ bé, ông thầy thuốc nam làng bảo là bị rối loạn chức năng nghỉ, nên hay thức giấc vào giữa canh. Sáng nào cũng thấy mẹ dậy nhóm bếp từ gà gáy, rồi gọi vọng vào buồn, vừa đủ để thầy nghe: “Lửa bén rồi, thầy nó dậy sưởi cho ấm”. Bao giờ mùi từ nồi cơm tẻ nương độn ngô răng ngựa bớt nồng, mẹ mới vào lùa chị em tôi dậy ăn để kịp tới lớp. 
            Sương năm nay đã bảng lảng, quấn quýt vào những dải ráng chiều buông vàng rừng rực. Tôi đón mùa đông bằng chiếc máy sưởi, mặc dù chỉ cần kéo hai cánh cửa là gió bấc chỉ còn biết quyện quậy bên ngoài, chứ không lách ào ào qua khe liếp vào làm lạnh ngắt cả ngôi nhà tranh trước đây của thầy mẹ. Ngồi bên chiếc máy sưởi, con tôi không có cơ hội chơi trò đồng dao đuổi khói: “Khói về đằng kia ăn cơm với cá/ Khói về đằng này lấy đá đập đầu”. Tôi bỗng nhớ cái bóng gù gù, như chở cả trên lưng trái núi của thầy tôi, hắt lên tường một quầng trầm đục. Có manh áo nào đều nhường cả cho con, nên chiếc áo ấm nhất của thầy mẹ lúc làm việc là… cái cuốc; còn khi buông tay đồng tay nương thì chính là cái bếp củi khói quện cả vào mái tóc hoa râm của mẹ và chòm râu lởm chởm bạc của thầy. Thầy tôi nheo nheo hai con ngươi trong làn khói cay bỏng mắt. Mẹ phồng mồm thổi vào lòng bếp. Trước khi tia lửa nhòa lên, một vầng vụn than phun ra như pháo hoa, hắt cả về phía mắt thầy. Thầy tôi chỉ cười!
            Mâm cơm đã được mẹ dọn ra ngay cạnh bếp. Chỗ ấm nhất là, đằng trước nồi cơm phả khói, đằng sau than sưởi ấm lưng thầy mẹ luôn dành cho tôi. Tôi bỗng thèm được nhuốm mắt mình thật cay trong làn khói bếp!
 Ngày sương chiều đầu tiên, 10.10.2009

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét