Em
về thưa với mẹ, ngày mai em theo người ta về bên kia núi. Mẹ hỏi em: “Nhất
thiết cứ phải vội vàng thế sao con?”.
Em trả lời: “Con đã lớn!” Đúng, so với mẹ hồi xưa, em đã lớn: “Con đã mười lăm tuổi, một tháng, mười sáu ngày rồi mẹ ạ!” Mẹ tần ngần nhìn cái túi sách như cắm rễ trên tường, đã lên thêm màu mốc. Chiếc khung cửi gió lùa lành lạnh. Tấm vải dệt dở, sợi vương trên xa, sợi xà xuống đất. Trên tấm khăn piêu, chiếc kim thêu ngậm ngùi găm vào mầm cây “mọc” ậm ờ, chắc có lẽ chẳng bao giờ được thành hoa, thành nụ.
Em trả lời: “Con đã lớn!” Đúng, so với mẹ hồi xưa, em đã lớn: “Con đã mười lăm tuổi, một tháng, mười sáu ngày rồi mẹ ạ!” Mẹ tần ngần nhìn cái túi sách như cắm rễ trên tường, đã lên thêm màu mốc. Chiếc khung cửi gió lùa lành lạnh. Tấm vải dệt dở, sợi vương trên xa, sợi xà xuống đất. Trên tấm khăn piêu, chiếc kim thêu ngậm ngùi găm vào mầm cây “mọc” ậm ờ, chắc có lẽ chẳng bao giờ được thành hoa, thành nụ.
Mẹ
ra đầu sàn hướng ánh nhìn về phía trời xa, má lăn tròn hai hàng lệ. Chẳng biết
mẹ khóc mừng em, hay khóc lo cho bước chân non nớt của em. Mười lăm năm là
quãng thời gian quá ngắn cho một hành trình hội tụ nết na và đức hạnh của người
con gái. Và sự thật là, khi ở nhà, chưa một lần mẹ dám để mình em nấu trọn vẹn
bữa cơm khách. Vì mẹ sợ, tiếng vụng về của đàn bà nhà này, lan sang trăm ngàn
ngôi nhà khác. Em cũng biết món nướng, món ghém, món đồ… em chưa học đến những
bí quyết cuối cùng. Thế mà giờ đây, ngày nào em cũng phải nấu ba bữa cơm khách.
Mẹ dạy em, với cha mẹ chồng, mọi lời nói phải tâm niệm như đang thưa gửi cùng
chính thân sinh rà ruột; và từng bữa cơm phải được xem như đang làm thết khách
hay cơm cầu: “Mỗi món ăn là một tâm huyết, một sự khéo léo quện chặt vào một bí
quyết của nhà mình, con ạ. Có như thế, mẹ mới không bị cười chê là người đàn bà
không biết gần con gái”.
Cha, sau một chuyến đi rừng dài ngày
về, cất tiếng gọi não nùng vào núi. Núi vụng về trả lời nguyên vẹn tiếng cha.
Cha lặng lẽ đến bên quản,
mở thêm một lạch cửa, làm đường cho một người đàn ông nữa bước chân vào nhà với
tư cách của một đứa con trai, chứ không phải khách. Cho dù, cha chưa một lần
được biết diện mạo của chồng em - người mà cha đã ngầm coi là… “đứa con trai”
ấy. Thường ngày, cha thay mẹ dạy anh, em trai của em, để mai này khi mang những
người đàn bà của họ về, đã thuần thục biết làm cột, kèo, nóc, mái và không nên
làm hết cả phần vách, cửa. Như thế, nửa bên kia vừa được ngủ trọn giấc, ăn trọn
bát mà không lo nhà xiêu, mái dột; vừa không cảm thấy bị mất đi tầm quan trọng
giữ ấm, giữ lành.
Em học mẹ, nghe lỏm lời cha và nhầm tưởng mình đã thành
vách thưng, thành cửa khóa. Hai chữ vội
vàng em đã học và em đã quên.
Nhưng đêm nay, sau tiếng thở dài của cha mẹ chồng, em lại thấy hai chữvội
vàng quen quen, như là của
chính mình./
M.A,
09.10.2009
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét