Heo
may tình cờ khiến cho những mảnh nương vàng óng ả, trả lại màu đất gụ. Một bóng
nón trắng như cây nấm trắng, mọc là sà trên đầu những gốc rạ già nua và khô
nục.
Người đàn bà tìm về với mùa gặt cũ. Những hạt thóc sót sướt mướt sương mai, trốn kín sau vạt áo của đám cỏ đuôi chồn mà vẫn không tránh khỏi sự săn lùng của đôi bàn tay nhăn nhúm, lần tuốt cả những hạt thóc gầy, lưng lửng bụng gạo. Nắng thu cu cũ, mang theo màu mật chín, dát nhẹ lên muôn trùng núi, nhưng cũng chẳng đủ làm chậm chạp hơn những mầm lộc vừng cứ mải miết xanh!
Người đàn bà tìm về với mùa gặt cũ. Những hạt thóc sót sướt mướt sương mai, trốn kín sau vạt áo của đám cỏ đuôi chồn mà vẫn không tránh khỏi sự săn lùng của đôi bàn tay nhăn nhúm, lần tuốt cả những hạt thóc gầy, lưng lửng bụng gạo. Nắng thu cu cũ, mang theo màu mật chín, dát nhẹ lên muôn trùng núi, nhưng cũng chẳng đủ làm chậm chạp hơn những mầm lộc vừng cứ mải miết xanh!
Một năm lép hạt. Cỏ chồn được dịp vuột mình lên
hưởng trọn vầng sáng rộng. Và như vậy, những nhánh lúa lười mới đủ khôn ngoan
lẩn trốn khỏi cặp mắt soi mói sau ngót chín mươi ngày bán mặt cho đất bán cật
cho trời... Đó chính là giấc mơ của người đàn bà! Người đàn bà luôn mong ngày
càng nhiều những vụ mùa lép hạt. Những gia đình khá giả hay lãng quên khoảnh
nương chẳng đáp ứng được giấc mơ bội thu của họ. Người đàn bà thì lại rất nhớ.
Ngay cả trong giấc ngủ, bà cũng biết phải bước bao nhiêu bước chân thì tới được
khe núi, ngọn đồi ngập ngụa cỏ, mà lúa đang sót rụng một cách đàng hoàng.
Hình
như khoa học kỹ thuật đang chống lại giấc mơ ấy của người đàn bà. Lúa ngày một
giảm thọ. Thóc ngày một béo phì. Còn rơm rạ thì lại ngày một suy vi và mảnh dẻ.
Cỏ háu ăn nên ngộ độc ngay từ khi trứng nước. Người đàn bà rèn cho mình ý chí
tìm đến những mảnh nương sạch sẽ, nhưng ở đó, đến một hạt thóc rơi cũng tìm
cách in bóng vào mắt chủ nhân của nó. Người đàn bà nhìn thấy cái đói tương lai
xa. Những gốc rạ bị liềm hái gọt vát. Cái sắc lem lẻm cứa vào ước mơ nổi lửa
mỗi chiều. Tiếng thở dài mất hút vào trong bụng gió, chẳng một người nào nghe
thấy.
Đã
lâu lắm rồi gió mưa hòa thuận, ruộng đất ngộn màu. Đây đó trong làng, những
ngôi nhà cứ lần lượt từ giã rơm cỏ để khoác lên mình màu ngói đỏ, khoe xa roi
rói. Rơm rạ không trèo lên nóc nhà nữa, rồi thì cả chuồng trâu cũng chẳng được
vào, bởi cỏ voi, cỏ VA06… bốn mùa rờn rợn. Thanh niên vì thế mà thay chân người
bằng chân máy. Người già chẳng hiếu động nhảy dây, múa võ... thì cũng "đàn đúm" bên cơi trầu, bát
thuốc vỗ tay rồm rộp theo những bước nhẩy xì - tin trên VTV.
Chỉ
còn người đàn bà là đang mất mùa. Những mùa gặt cũ xa lờ mờ. Đôi mắt đùng đục
cũng xa lờ mờ. Đôi chân nhìn lên quãng dốc lười biếng. Một hôm, bà bỗng không
gieo mà gặt được một vụ mùa mới. Một nhà giàu đón bà về làm vú nuôi cho cô công
nương hết sức yêu chiều của họ. Dù thế, người đàn vẫn đau đáu đợi mùa heo may,
để núi đồi chừa ra cho riêng bà một mùa gặt cũ.
15.10.2009
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét