28 tháng 2, 2013

BỆNH BÓNG ĐÈ

       Làm vợ anh tới ngót hai mươi năm, chưa khi nào Huệ thấy anh xuống mã như vậy. Mái tóc xanh thẫm hồi mới cưới anh vẫn vùi vào lòng mỗi khi làm về mệt, giờ lắc rắc sợi vàng, sợi bạc, vừa khô vừa gãy. Nhưng ớn nhất vẫn là cái lưng.

      Lúc anh còn đứng lớp, lưng thẳng cột cờ, đỡ bộ ngực căng tràn sức phấn đấu và cái đầu ngẩng cao; đồng nghiệp nhìn vào anh là nhìn thấy tự tin, nhìn thấy quyết thắng. Vậy mà bây giờ bụng dán vào lưng, đi lao về trước.
      Cách đây vừa tròn hai chủ nhật, Huệ đưa anh ra viện sáu - Bệnh viện khu vực của Quân đội, uy tín vang xa mấy tỉnh - khám xương. Huệ nghĩ do anh làm lụng quá sức, ăn uống ở nhà bữa đực bữa cái nên chùn khung chùn gióng, sinh ra còng trước tuổi. Thế nhưng khi khám, bác sỹ bảo anh không có bệnh, rồi kê cho anh một tờ đơn không thuốc; trong đơn dặn đi dặn lại việc mỗi ngày ít nhất phải có bốn giờ tập thể dục: “Đặc biệt luyện lưng cho thẳng, nếu không tuổi cao hậu quả khó lường”. Anh ngao ngán nhìn tờ đơn với phương thuốc “bất khả thi” rồi  bất giác lắc mạnh đầu, quăng vào sọt rác.
      Đã bốn năm nay anh được cất nhắc làm người giúp việc cho hiệu trưởng Văn, công việc giảng dạy chỉ còn bốn tiết trên tuần; kể cả thời gian soạn bài, không nhiều nhưng anh rất bận, một giờ còn chẳng bớt nổi nữa là bốn giờ. Cả đi sớm về muộn mỗi ngày anh nuốt mất mười tiếng ở trên cơ quan, lại thêm hôm nào cũng giống hôm nào, anh đảo vào nhà hiệu trưởng Văn “trao đổi kinh nghiệm”, thời gian vừa vặn bằng uống tan ấm trà ngon, hút hết mấy điếu thuốc thơm anh mang theo từ nhà. Gặp hôm “có lý do” anh tự cho mình cái quyết định đổi trà ngon thành bia ngon, thuốc thơm thành đồ nhậu và ngồi lâu hơn thường lệ. Thời gian còn lại vừa đủ cho việc ăn và một giấc ngủ đoi đói.
      Huệ thương anh nhiều lắm. Mặc dù phải làm thế, bằng cách gì để có thể chữa khỏi bệnh cho anh Huệ cũng đã làm. Cô gần xa sở cậy bạn bè, nghe đài, đọc báo đâu có thầy hay thuốc tốt là đưa anh đến. Nhưng rồi tới đâu đi nữa, người ta cũng chỉ kê cho anh một tờ đơn không thuốc...
      Lần cuối cùng, Huệ thắc mắc tại sao lại có chuyện lạ ấy? Một ông thầy thuốc già bỗ miệng nói thẳng: “Bệnh này vốn phát tự tâm, tâm nhiễm lưng nhiễm, trị lưng ắt phiền tâm… nên trị tâm thì lưng mới khỏi”. Huệ tối tịt ra về mà chưa một lần nói hở với anh, chỉ lẳng lặng theo kín xem tâm anh có gì không ổn.
      Bốn ngày yên ả trôi qua, anh vẫn vậy. Đi làm về tươi tỉnh như thường. Tâm tư thanh thản, dáng vẻ khoan thai, vô lo vô sự. Hai bữa trưa, tối ăn nhà; hai bữa giữa giờ ăn quán và, đặc biệt là sau bữa ăn khuya ở nhà hiệu trưởng Văn về mặt anh hứa hẹn trăm hoa đua nở. Chỉ mỗi bước đi lao cắm về trước là còn ẩn chứa nhiều điều.
      Huệ lại lặn lội xe đò đến nhà ông bác sỹ già về hưu bữa nọ, ông bác sỹ đã về trời được ba hôm. Câu nói với cô bốn hôm trước, theo vợ ông là câu cuối cùng ông nói gở. Vậy là nguyên nhân anh mắc bệnh và hy vọng chữa khỏi bệnh cho anh chỉ còn là một mớ thất vọng không đầu không cuối.
      Thời gian dằn dỗi trôi đi. Xung quang Huệ chỉ một bầu u ám. Thế nhưng mọi sự lại dường như không muốn mắc nợ với anh. Chuyện bắt đầu vỡ ra từ cái đêm trời trăng đẹp như cổ tích ấy. Sau khi ở nhà hiệu trưởng Văn về, cuộc đời này như chưa từng có chị, anh lăn đùng ra giường. Thay vì oang ra từng tràng ngáy gỗ khoan thai, thì anh lại trừng trừng vật lộn, xum xoa ú ớ, chốc chốc nở gượng một nụ cười; nhưng nhìn thật sâu vào trong mắt anh, Huệ thấy toát ra cơ man nào là lo sợ. Thì ra vậy! Chợt oà lên như một đứa trẻ, Huệ phát giật mấy cái vào mông anh: “Anh Hùng! Anh Hùng!”. Anh chộc dậy ngơ ngác, Huệ thì thầm: “Bác Tư bảo vệ!”...
      Hôm sau bác Tư bảo vệ được trịnh trọng mời đến nhà và nhận sự ký thác của Huệ, chữa bệnh bóng đè cho anh. Là một chuyên gia chữa bệnh bóng đè, lại từng gắn bó với anh từ ngày khai trường mở lớp đến nay nên việc chữa trị hẳn là có nhiều khí thuận. Ngay bữa đầu vào cuộc, ngoài miếng chữa mẹo sau lưng ở đâu không biết; trước mặt anh, bác Tư chỉ nói: “Muốn bệnh mau lành, hiệu phó Hùng phải phấn đấu lên trưởng thôi ạ”.
      Vài hôm sau, lưng anh bỗng nhiên thẳng lại, tóc xanh mắt xanh, đến nỗi gặp ai cũng buông tiếng khen và chúc mừng anh tơi tới. Ngay cả hiệu trưởng Văn còn bất ngờ lên tiếng: “Cậu Hùng lớp này lưng cổ thẳng gớm nhỉ(!)”
      Anh mừng ra mặt. Mừng một phần vì lời chúc tụng chân thành của bạn bè, một phần vì anh khỏi bệnh đúng vào dịp Phòng tổ chức cán bộ về trường, gặp riêng hiệu trưởng Văn, làm công tác tín nhiệm nhiệm kỳ chức hiệu phó của anh, mà anh đang đón chờ với một thần thái cực kỳ thanh thoát.
      Đúng như vậy, chưa đầy ba ngày sau, trong cuộc họp cơ quan, hiệu trưởng Văn đứng lên sang sảng đọc quyết định thôi giữ chức hiệu phó của anh, rồi đọc luôn quyết định bổ nhiệm tạm thời hiệu phó mới.
      Thời gian trôi đi, anh thấy vị hiệu phó mới bắt đầu có dấu hiệu của bệnh bóng đè(!)

 O4.07.2004

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét