Núm nhau mẹ ghép lộc rừng
Cho chân thêm cứng, cho lưng thêm trường
Cho gan mài mỏng chín phương
Cho tim thắp đỏ đồi nương ruộng đồng
Vai không mỏi chuyện gánh gồng
Chí không nhụt trước trăm sông thét gào
Giữa trời không thấp chẳng cao
Dời non vừa đủ nhốt vào góc sân
Buồn thì ngửa cổ trối trân
Đến sao cũng phải rụng gần rụng xa
Giữa rừng như thể sơn ca
Giữa cơn no đói thì là vó câu
Giang sơn đội cả trên đầu
Trăm năm một kiếp nông sâu đi về…
Anh hùng khắp nẻo chân quê
Nhưng xin gục giữa đê mê… trai mường!
Đào
Viên Sơn, ngày thanh niên 26/03/2018
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét