(Tặng
vợ và các thầy cô giáo sau bao chuyện đau lòng!)
Vợ
mình làm cô giáo
Liệu có giấu mình không
Chuyện học sinh hỗn láo
Nói những câu nhói lòng?
Liệu có giấu mình không
Chuyện học sinh hỗn láo
Nói những câu nhói lòng?
Có khi
nào vợ phải
Quỳ gối giữa giảng đường?
Và khi nào tê tái
Chỉ vì mấy đồng lương?
Quỳ gối giữa giảng đường?
Và khi nào tê tái
Chỉ vì mấy đồng lương?
Rồi
những khi vợ khóc
Mà mình lại không hay?
Liệu những ngày mệt nhọc
Có phải vì… tai bay?
Mà mình lại không hay?
Liệu những ngày mệt nhọc
Có phải vì… tai bay?
Thời
nay đành là thế
Học sinh mấy em ngoan
Ra đường là như thể
Chẳng có gì liên quan!
Học sinh mấy em ngoan
Ra đường là như thể
Chẳng có gì liên quan!
Những khi vì cơm áo
Phải ngậm cát sạn nghề!
Cả những khi vị đạo
Không nỡ để cười chê!
Phải ngậm cát sạn nghề!
Cả những khi vị đạo
Không nỡ để cười chê!
Vợ mình
là cô giáo
Cũng nhiều khi mắt sưng
Dù miệng cười đạo mạo
Nhưng tim thì rưng rưng!
Cũng nhiều khi mắt sưng
Dù miệng cười đạo mạo
Nhưng tim thì rưng rưng!
Viết cho nỗi buồn vô
tận, 06.04.2018
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét