29 tháng 3, 2018

XIN LÀM MỘT QUÃNG THỰC HƯ



Xin làm một quãng đường mòn
Bốn mùa chịu kiếp chon von giữa đời
Vắt vai một mảnh chiều rơi
Và thăm thẳm những vẽ vời trời trăng
Xin làm một sợi mỏng giăng
Ngang qua cực hạn thăng bằng vừa đi
Mong manh như chẳng có gì
Mà nâng trọn giấc vu vi kiếp người
Nhiều khi vẫn phải nuốt cười
Biết là vô lối với mười chân phương
Biết là dở dở ương ương
Nhưng vì bản ngã tầm thường vậy nên
Vẫn là đất đá làm nền
Vẫn là hoa lá bồi đền ưu tư…

Xin làm một quãng thực hư
Chông chênh như thể rớt từ tim ra!

Vẫn một mình một con đường, 29.03.2018


28 tháng 3, 2018

BÁN PHỒN THỰC



Mẹ cha cho của để dành
Nhưng vì đói kém nên đành bán đi
Ngặt là có mỗi một... bi
Cắt đi hết sạch, thôi thì đúc khuôn
Cả ngàn, cả vạn bộ luôn
Từ nay phồn thực cứ tuôn như trào
Cố mà làm đẹp nức vào
Bằng không chó cắn, mèo cào cho xem
Đã phồn thì kỵ lem nhem
Đầu trâu, hàng chó, đấm thèm vào... sâu
Bập bà bập bíp tí đầu
Chẳng rồi ngứa cả một chầu... vu vơ!

Ngày mưa nhàn cư vi bất lực, 28/03/2018



P/S:
- Ảnh 1: Nguồn facebook
- Ảnh 2: Cảnh bán linga cho khách du lịch, ở nước ngoài

VU VƠ


Dạo này nhân tình hài vãi
Phát ngôn toàn cỡ... bảo tàng
"Cá chết là do... sặc nước"
"Phát triển bền vững... nghĩa trang(?)"

"Thu thuế như... vặt lông vịt"
"BOT không ảnh hưởng dân nghèo"
"Một đám quần chúng... mít tịt"
"Biệt thự từ chổi và heo..."

Giờ là 12 cụ tượng
Phơi ra, mỗi cụ một... bàn
Khách qua đường chín cả ngượng
Cho dù toàn đá khô khan.

Vậy là hôm nay các cháy
Quyết không phải hạng buông tuồng
Mỗi đùi một chịp hoặc váy
Đố ai bảo tượng cởi truồng(!)

Mỗi mặt một thần ỏn ẻn
Đường cong ưỡn cứ gọi là
Phất phơ một tà... thèn thẹn
Chẳng thà, thôi cứ phô ra(!)

P/S: Ảnh tại Khu du lịch Hòn Dáu - Hải Phòng







26 tháng 3, 2018

TRAI MƯỜNG



Núm nhau mẹ ghép lộc rừng
Cho chân thêm cứng, cho lưng thêm trường
Cho gan mài mỏng chín phương
Cho tim thắp đỏ đồi nương ruộng đồng
Vai không mỏi chuyện gánh gồng
Chí không nhụt trước trăm sông thét gào
Giữa trời không thấp chẳng cao
Dời non vừa đủ nhốt vào góc sân
Buồn thì ngửa cổ trối trân
Đến sao cũng phải rụng gần rụng xa
Giữa rừng như thể sơn ca
Giữa cơn no đói thì là vó câu
Giang sơn đội cả trên đầu
Trăm năm một kiếp nông sâu đi về…

Anh hùng khắp nẻo chân quê
Nhưng xin gục giữa đê mê… trai mường!

Đào Viên Sơn, ngày thanh niên 26/03/2018

6 tháng 3, 2018

NGHỀ GIÁO BÂY GIỜ CÓ THẬT RẺ HƠN RAU?


(Tặng vợ và các thầy cô giáo sau bao chuyện đau lòng!)



Vợ mình làm cô giáo
Liệu có giấu mình không
Chuyện học sinh hỗn láo
Nói những câu nhói lòng?

Có khi nào vợ phải
Quỳ gối giữa giảng đường?
Và khi nào tê tái
Chỉ vì mấy đồng lương?

Rồi những khi vợ khóc
Mà mình lại không hay?
Liệu những ngày mệt nhọc
Có phải vì… tai bay?

Thời nay đành là thế
Học sinh mấy em ngoan
Ra đường là như thể
Chẳng có gì liên quan!

Những khi vì cơm áo
Phải ngậm cát sạn nghề!
Cả những khi vị đạo
Không nỡ để cười chê!

Vợ mình là cô giáo
Cũng nhiều khi mắt sưng
Dù miệng cười đạo mạo
Nhưng tim thì rưng rưng!

                                        Viết cho nỗi buồn vô tận, 06.04.2018


5 tháng 3, 2018

VIẾT CHO 8/3



Hái một nhành thơm ngát
Tặng nồng nàn tháng ba
Khơi dòng tim ngột ngạt
Chan hòa vào bao la!