Sao năm tháng cứ vội vàng thế
nhỉ
Chẳng chờ nhau đi hết chặng
mặn mòi
Đời như giọt chợt nồng nàn
thi vị
Sao anh cứ vội vàng như sợ mất
Như thể trên đời chỉ có một ấy
thôi
Và anh sợ…, và vì anh chân
chất
Nên nồng nàn cứ hóa giọt đơn
côi!
Sao anh thấy chẳng bao giờ bắt
kịp
Tên thời gian vùn vụt tựa giật
mình
Và sợi trắng mỗi ngày thêm nhộn
nhịp
Chẳng còn là vết nắng của
bình minh!
Mới xao xuyến, bất chợt
thành quyến luyến
Tiễn tháng ngày vùn vụt mất
vào năm
Gom hành khất chất đầy lên một
chuyến
Anh chỉ là một vạch đích xa
xăm!
Đoan Ngọ, 2017
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét