1 tháng 1, 2017

MỘT MÌNH


Một mình giữa chốn mơ hồ
Nghĩ về muôn nỗi mấp mô đời người
Cho xanh tươi được xanh tươi
Cho khóc được khóc, cho cười được vui
Một mình giữa tiến và lui
Giữa thành và bại, giữa bùi với cay
Giữa đề huề với lắt lay
Không cần mà vẫn phải vay nợ đời
Đang đầy bỗng tự dưng vơi
Đang an lành bỗng tơi bời có phen
Một mình ngồi giữa mùa ghen
Trời chan vào đất, hoa chen chật rừng
Một mình ngồi giữa dửng dưng
Một mình ngồi giữa tưng bừng nắng lên
Một mình giữa dưới và trên
Bình minh ấm áp đáp đền thiện lương
Trời làm chiếu, đất thay giường
Một mình một gió, một sương… Một mình!

Núi Rắn, 1.1.2017



Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét