29 tháng 12, 2016

TÌNH NGƯỜI MÔNG


Mỗi lần ngồi nhớ bạn Mông
Hồn treo đỉnh núi, chân lồng vào chân
Cứ như trên cõi biệt trần
Đường lên giống tiếng khất lần xa xa…
Như là được trở về nhà
Lửa nồng, rượu thuốc, lợn gà, đồi nương
Ở đây biệt lập yêu thương
Người trong cái cõi tầm thường quyến nhau
Ở đây hồn sạch làu làu
Cho nên cảm xúc trước sau ngọt lành
Bản làng sướt mướt màu xanh
Rừng hoang sướt mướt váy lanh, áo chàm
Về đây tách biệt lòng tham
Sắn ngô no đói từ làm mà nên
Chẳng ai bắt vạ phạt đền
Không người ăn chốc ngồi trên đầu người
Giầu nghèo sớm tối đều tươi
Đói no cũng một tiếng cười giống nhau
Áo cùng thân, ngựa cùng tàu
Người đau như thể mình đau tột cùng
Trông vào đều tổ tiên chung
Nhìn ra cũng núi trập trùng vậy thôi…

Mỗi lần ngồi ước xa xôi
Ngày kia mình bỗng… Thế rồi người Mông!


Đỉnh Pơ Mu, Tết người Mông 29.12.2016 (1.12 âm)

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét