Từ
ngày về ở với nhau
Trầu
trăm mùa lá, thay cau mấy hàng
Con
ngoan vợ khéo cả làng đều khen
Họ
hàng cưới đỏ cưới đen
Riêng
mình, nghĩ đến là nghèn nghẹn thêm
Suy
tình xét nghĩa bao đêm
Trời
thương nên cứ êm đềm như ru
Khất
lần từ hạ sang thu
Từ
xuân xanh đến rối bù hoa râm
Bao
giờ trao nhẫn tặng trâm
Bàn
dân đổ đến chúc tâm chúc tài?
Bấy
năm bòn nhặt chông gai
Vẫn
không thoát khỏi hai vai nợ nần
Vợ
hiền ánh mắt trối trân
Thua
em kém chị cũng ngần ấy thôi!
Lấy
chồng như thể đồ ôi
Con
đàn con đống vẫn ngồi ước mơ
Cưới
thôi mà cứ phải chờ
Nhìn
chồng, chồng vẫn giả vờ như không!
Sơn
Viên, 12.11.2016
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét