Về làm con rối ngày xưa
Lặng
nghe sương rắc lưa thưa vệt mòn
Lối
đời lạc giữa chon von
Nồng
nàn vấp phải rẻ khinh
Thì
đi cầu sự lặng thinh chín chiều
Nồng
nàn như đốt như thiêu
Tro
đem che cốt, cốt kiều hồn hoang
Căng
ngang một tiếng bàng hoàng
Máu
trời từng vệt tím loang cuối trời
Nồng
nàn như tiếng chĩnh rơi
Tiện
tay quẳng tận đầu khơi cuối nguồn
Quay
về lối cỏ mưa tuôn
Lặng
nghe nước lách buồn buồn bờ mi
Giống
như là thứ bỏ đi
Thì
về với vui những gì mong manh
Trời ban một vạt kém xanh
Để
cho bóng chiếc chòng chành lối mưa…
Về
làm cỏ rối ngày xưa
Úa
vàng một khoảnh vừa vừa, vậy thôi…
Sơn
Viên, 14.08.2016
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét