6 tháng 4, 2016

VỰC ĐỜI


Chênh vênh bên mép vực đời
Được phần thì ít, rụng rơi thì nhiều
Trăm năm trong cõi giáo điều
Giống như một thứ chăm chiều, chăm vâng
Cuộc đời là chuỗi hiến dâng
Xuôi tay còn thấy bâng khuâng lút ngàn
Giờ ngồi giữa gió chứa chan
Mới hay sâu thẳm ruột gan nắc thầm
Không dung trong cuộc cờ ngầm
Lạc luôn cả điệu bổng trầm nhân gian
Tót trên vắt vẻo bình an
Chợt nhìn thấy cõi ngập tràn thảnh thơi...



*


Dưới kia đón thứ rụng rơi
Trên này chứa của dở hơi dở hồn
Ngồi nghe vực thẳm phát ngôn
Ngẫm ra những thứ sồn sồn ngoài kia...


Núi Sơn Dương Ngã Chết, 5.4.2016




Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét