7 tháng 4, 2016

CHÚNG MÌNH VỐN LÀ NHỮNG CHÀNG TRAI LẠ


Nhìn em chơi anh thấy mình hồi bé
Theo mẹ tìm măng, kiếm củi, leo đồi...
Chơi với lá hoa... và mơ về nhà trẻ
Ong đốt, kiến bu... tự dỗ nín mình thôi!


Khát, mẹ vốc cho một tu nước suối
Đói, mẹ vơ cho mấy nắm lá rừng
Đến ông trời thấy cũng còn đắm đuối
Khi gió reo, lúc sấm nổ tưng bừng.

Nhìn em lớn, nhớ cái thời anh lớn
Chẳng bệnh tật nào nỡ hạ sát chúng mình
Khát sữa, đói cơm mà cứ tươi hơn hớn
Chỉ khác một điều là anh xấu, em xinh!



Tóc anh cháy màu tóc em đang cháy
Mắt anh nhìn cùng hướng với mắt em
Chúng mình cởi truồng cho da cóc cáy
Lăn, lết, bò, trườn cho đồi núi nhọ nhem.

Anh lớn lên bằng đôi chân đạp đá
Em mai này cũng đường ấy, em đi
Bọn mình vốn là những chàng trai lạ
Vậy cho nên than vãn để làm gì.

Núi cho chúng mình hồn nhiên như núi
Rừng cho chúng mình lòng ngút ngát của rừng
Đời cho chúng mình quệt va túi bụi
Để chúng mình thêm nhớ tuổi rưng rưng!

Ngày anh nhìn thấy anh trong em, 5.4.2016


Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét