7 tháng 2, 2016

VỚI MÌNH


Mình còn đủ sức đợi không
Khi mà chín nhớ mười trông tắt dần
Hoa ban đã hé tần ngần
Rừng buông từng chiếc phân vân xuống đồi

Đành rằng hết kiếp mới thôi
Mùa đi mùa đến... và rồi lại đi
Đêm nằm đếm giọt biệt li
Ngỡ như vạn sự diệu kì trôi theo
Ngoài xa sương nõn trong veo
Rơi cùng với những chiếc vèo từng canh
Rơi qua hi vọng mong manh
Rơi qua giấc mộng chòng chành cuối đông...

Mình còn đủ sức đợi không
Khi con tim cứ lên đồng đơn côi!

Ngày cuối năm, 30.1.2016 (21 tháng Chạp năm Ất Mùi)



3 nhận xét :

  1. Đại Bạch Thầylúc 17:19 11 tháng 2, 2016

    Mình đoán kiểu này chắc là hay làm thơ tán gái, chị vợ ghen nên đuổi ra ngồi ở đống củi một mình và đó là một hình phạt cho tội chim chuột. Rất chia sẻ hoàn cảnh thương tâm của chủ Blog “Viên cuội cần cù”. Nam mô, đại xá!...

    (Đại Bạch Thầy - Ngày 11.02.2016)

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn Đại Bạch Thầy đã "thấu hiểu"! Thật là bái phục sự từng trải và kinh nghiệm của Bạch Thầy!

    Trả lờiXóa
  3. Thế mới biết làm nhà thơ như các anh khổ thật, hơi một tí là bị vợ đuổi ra đống củi ngồi khóc mắt đỏ hoe. Em đây là nông dân nên cứ bồ bịch vô tư. Thỉnh thoảng vợ còn cho tiền mà đi chơi với bồ cơ. Em khoe thế chắc các nhà thơ thèm lắm nhỉ?...

    Trả lờiXóa