Thì em cứ mộc mạc đi
Quần nâu, áo gụ cớ gì không sang
Tóc dài đen, búi gọn gàng
Luôn mồm vâng dạ, nhẹ nhàng gót sen
Sống bằng tâm lí mon men
Mặc cho thiên hạ bon chen đua đòi
Lớn bằng giai thoại đòn roi
Cho nên em cứ mặn mòi từng phân
Nhà quê nên phải nghĩa nhân
Sống sao cho vẹn phúc phần mới thôi
Cả đời chẳng dám đãi bôi
Yêu là yêu thật, giận rồi lại thương
Nhà quê chẳng dám tơ vương
Nhà quê chẳng dám ra đường vênh vang...
Quần nâu, áo gụ cớ gì không sang
Tóc dài đen, búi gọn gàng
Luôn mồm vâng dạ, nhẹ nhàng gót sen
Sống bằng tâm lí mon men
Mặc cho thiên hạ bon chen đua đòi
Lớn bằng giai thoại đòn roi
Cho nên em cứ mặn mòi từng phân
Nhà quê nên phải nghĩa nhân
Sống sao cho vẹn phúc phần mới thôi
Cả đời chẳng dám đãi bôi
Yêu là yêu thật, giận rồi lại thương
Nhà quê chẳng dám tơ vương
Nhà quê chẳng dám ra đường vênh vang...
Vậy thôi, em cứ dịu dàng
Nhà quê sang trọng rõ ràng... Nhà quê!
Nhà quê sang trọng rõ ràng... Nhà quê!
Nhất
định không vênh vang, em nhé! - 12.01.2015
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét