30 tháng 12, 2015

BỖNG THÈM MỘT CHỖ NGỒI LÊ


Đời như vó ngựa dập dồn
Phi đâu thì cũng chân chồn, gối long
Sống trong thời buổi ăn đong
Tìm nào ra chốn thong dong mà về

27 tháng 12, 2015

MÙA MEN SAY

 
Rượu này mẹ ủ ba năm
Bên trong chứa tuổi trăng rằm của em
Thì anh cứ uống thử xem
Em là cô bé lọ lem của rừng

20 tháng 12, 2015

THỦY TRIỀU CON TIM


Bao giờ triều rút hở mình
Để anh đón đợt tái sinh cuộc đời
Đêm nay lực hấp dẫn rơi
Vầng trăng lạc ánh lả lơi ngang rừng

19 tháng 12, 2015

THĂM THẲM MƯỜNG THÒ

         
         Một thời, nói đến Mường Nhé (Điện Biên), là nói đến sự hãi hùng tột bậc của một vùng đất, gần như biệt lập với thế giới bên ngoài. Chẳng biết có ai đó vì “yêu mến” sự kinh hoàng của Mường Nhé mà dựng chuyện, có cán bộ đi công tác vùng 4 xã Mường Nhé rồi chẳng bao giờ thấy về. Hoặc là hổ vồ, hoặc là lũ cuốn, hoặc là do kinh hãi quá mà đi luôn… Nói gì ngày ấy, ngay cả bây giờ thì Mường Nhé vẫn xa xăm mù tắp, bí hiểm và rùng rợn.
Mường Nhé theo tiếng Xạ Phang là Mường Thò hay Mường Đưa. Mà thực tế cũng đúng thế, từ Mường Tè lớn, thò ra vùng đất Mường Nhé như thách thức thời gian, thách thức vũ trụ, và thách thức cả lòng can đảm của con người. Sau chia tách, người nào đó vui miệng đặt cho Mường Nhé một cái tên khác nữa, cũng không có trong hệ thống các cấp văn bản hành chính pháp qui như hai cái tên nêu trên, đó là Mường Thêm (nghĩa là vùng đất thành lập thêm)…  

18 tháng 12, 2015

BUỒN NÀY XIN CHỈ RIÊNG ANH


Buồn này xin chỉ riêng anh!
Chúng mình vui với lá cành đi em
Kìa em nhìn kỹ mà xem
Cỏ hoa đang cướp dâu đem về nhà

12 tháng 12, 2015

TẶNG MÌNH


Ừ thì chẳng chốn dung thân
Đến ba thước dưới cõi trần cũng không
Lòng như lau trắng trổ bông
Núi đồi giống kẻ lên đồng tiễn đưa