Ừ thì chẳng chốn dung thân
Đến ba thước dưới cõi trần cũng không
Lòng như lau trắng trổ bông
Núi đồi giống kẻ lên đồng tiễn đưa
Thì về với cõi của mưa
Nơi mà Bà Mụ ngày xưa nặn mình
Về ngồi lên trốc bình mình
Ngồi lên cả cái... thình lình hoàng hôn
Bỏ xa chốn ngập ngụa khôn
Miệng môi lả lướt, bụng ngồn ngộn dao
Đêm nằm nghe lá xôn xao
Xôn xao cả giấc chiêm bao hững hờ
Gom ngày, gom tháng thành thơ
Nghe trong thánh thót bất ngờ sương rơi
Về nơi thiếu đất thừa trời
Thừa luôn cả cái rỗi hơi kiếp này...
Đến ba thước dưới cõi trần cũng không
Lòng như lau trắng trổ bông
Núi đồi giống kẻ lên đồng tiễn đưa
Thì về với cõi của mưa
Nơi mà Bà Mụ ngày xưa nặn mình
Về ngồi lên trốc bình mình
Ngồi lên cả cái... thình lình hoàng hôn
Bỏ xa chốn ngập ngụa khôn
Miệng môi lả lướt, bụng ngồn ngộn dao
Đêm nằm nghe lá xôn xao
Xôn xao cả giấc chiêm bao hững hờ
Gom ngày, gom tháng thành thơ
Nghe trong thánh thót bất ngờ sương rơi
Về nơi thiếu đất thừa trời
Thừa luôn cả cái rỗi hơi kiếp này...
Giờ thì ngồi ngắm mây bay
Cho lau nở trắng tháng ngày, được không!
Cho lau nở trắng tháng ngày, được không!
Cõi lau, 12.12.2015
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét