8 tháng 10, 2015

VỚI CỎ


Mang gen cây cỏ trong người
Cho nên cứ phải xanh tươi bốn mùa
Núm nhau vùi vội trong mưa
Bây giờ vẫn thấy như vừa cắt xong
Chợt đây, một cuộc quặn lòng
Máu từ người Mẹ ròng ròng sang tôi
Trở về với đỉnh mồ côi
Cây đan vào với mây trôi thành nhà
Sinh từ lay lắt sinh ra
Sống từ vạ vật sống qua tháng ngày
Sống như con chạy, con bay
Sống như là chủ núi này rừng kia
Sống bằng xúc giác tăm tia
Lớn bằng vận mệnh đầm đìa tử sinh
Bên ngoài ngập ngụa văn minh
Mình như loài cỏ linh tinh, xanh rì
Có chân là khắc biết đi
Có mồm là khắc biết gì được ăn
Sống mà chẳng chút băn khoăn
Cỏ cây, dù vẫn lăn tăn lá cành…

Ngồi nghe máu chuyển màu xanh
Gió thêm chút nữa là thành thảo nguyên!

Nhớ về đỉnh núi cao nhất trong các đỉnh núi: Cao Sơn -
nơi núm nhau nối mình với cỏ, 08.10.2015

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét