Dám nào toan tính đâu anh
Mười lăm tuổi khắc nên đôi
Trên lưng địu cả khoảng trời bình yên
Rừng
thêm một đóa mộc miên
Là
thêm rực rỡ cả miền sơn thôn
Phận
hèn được cái tự tôn
Chẳng giành giật lấy phần khôn bao giờ
Sống như bị lộ thiên cơ
Dửng dưng với đói, tỉnh bơ với nghèo
Bữa
ăn độn lẫn cheo leo
Giấc
mơ vấp phải dốc đèo quanh co
Ở nơi trời đất bo bo
Hở
ra là chỉ chực cho mất mùa
Đã
đành không đấu mà thua
Quanh
năm một kiểu lạnh lùa vào hông...
Thôi
thì toan tính uổng công
Khắc
ăn, khắc lớn, khắc... không có gì!
Nơi đỉnh trời hoa và cỏ, 06.06.2015
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét