Chỉ mùa thu mới
khiến Hà Nội đẹp
Khách lãng du còn
thấy đẹp hơn lên
Đã có một Thủ đô
trong chất thép
Có một Thăng Long
ở trên mọi cửa trên…
Chỉ đến với Hà Nội
ta mới thấy
Những hàng bàng lá
đổ mỏi canh thâu
Hoa sữa, hoàng
lan… thơm nức trong gói giấy
Gửi bạn bè ở trên
khắp năm Châu.
Chỉ đến với Hà Nội
ta mới gặp
Cơm nguội trên
cây, hồn ngược dưới cành
Hoa phượng cháy
như ai trèo lên thắp
Nước hồ Gươm cây
nhuộm lá mà xanh…
Vậy rồi bỗng
không còn mùa thu nữa
Hà Nội trơ màu cốt
thép bê tông
Chặt cây cho Thăng
Long thành ngọn lửa
Nung đốt con người,
nung đốt núi sông.
Mùa xuân đến, ta
chờ từ cốt thép
Nở bùng ra nào những
nụ, những hoa
Mang theo hương đi-ô-xin,
bon-ních…
Lì xì đầu năm gõ
cửa từng nhà.
Còn mùa hạ thì
bão gầm, gió giật
Nhà trốn đi, để
người cũng trốn đi
Ngửa mặt gọi lên
trời cao chất ngất
Ai khơi nguồn cho
một cuộc thiên di?
Mùa đông nữa…, ôi
nghĩ mà rời rụng
Thương tiếc thu
như chính bản thân mình
Bao ca khúc… giờ
bỗng thành vô dụng
Hà Nội mùa này…,
Hà Nội… không linh!
Điện Biên, 23.03.2015
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét