28 tháng 2, 2013

CON VẸT LÔNG ĐEN


      Bác Phu có một con vẹt đen. Một bộ lông tối tăm và quái gở. Vợ bác đòi giết nó để bồi dưỡng cho cô con dâu mới đẻ, nhưng bác không chịu. Chắc có lẽ vì nhờ có nó mà bác thoát được trận lũ ống lịch sử, chưa từng xảy ra trong vòng vài trăm năm ở quê bác.
       Hôm ấy, đang lúc cắm cúi nhặt những viên cuội trong lòng khu suối cạn để về chơi non bộ, một con chim lông đen ở đâu sà xuống trước mặt bác, rồi lại vỗ đôi cánh ướt sũng, nặng nhọc bay đi. Bác Phu thấy con chim to bằng nửa non con gà mái, nếu bắt được, cô con dâu ở cữ nhà bác chắc chắn được một bữa ra trò. Nghĩ thế nên bác Phu đuổi theo. Mưa mỗi lúc một lớn. Con vẹt đen cố kiết bay như thể mong mau chóng thoát khỏi bàn tay bẫy lọng và giết chóc của bác vậy. Đến khi con chim vừa vượt qua được cái khe cạn, thì bác Phu tóm được nó. Đúng lúc ấy, sau lưng bác, một cột nước lũ cuốn theo cơ man nào là đất đá, cây cối ập đến. Trong nháy mắt, cơn lũ ào qua, cả con suối khô biến thành một biển bùn đá. Nước như lột xuống tận tầng đất củ, rồi theo lườn suối, cuốn phăng mọi thứ đi. Bác Phu ôm con vẹt chạy một mạch về nhà, leo lên giường nằm thở dốc. Bác vừa thoát khỏi trận cuồng thủy chỉ trong chớp mắt!
       Cả đời bác Phu được nhìn thấy vẹt xanh, vẹt xám, vẹt trắng, vẹt đỏ chứ chưa hề thấy một con vẹt đen trũi như lông chó mực như thế. Nhìn nó quả mất cảm tình, nhưng nó lại rất khôn. Mọi sự xuất hiện quanh nó, nó đều biểu thị một hành vi tương ứng với tiếng nói, mà chỉ bác Phu mới dịch được. Ví như nó đói, nó gại mỏ vào bụng cho đến khi nào bác Phu cho nó ăn mới thôi. Nếu nó liên tục lấy mỏ xới tung bộ lông của mình lên là nó đòi bác cho đi tắm, bác Phu giải nghĩa hành vi ấy là “lông lá bẩn thỉu”. Nó hé cái mỏ hút hút vào, tạo ra tiếng kêu rất nịnh nọt. Bác Phu thấy ý nghĩa hành vi ấy giống cái đuôi ngoáy tít mù của con chó vện, nên dịch là Con chó. Mà quả là mỗi lần nhìn thấy con chó, nó mới có cử chỉ như thế.
       Một hôm, cô con dâu nhà bác bế con ra sân xi ị. Con chó chạy đến xực sạch sẽ mọi thứ. Con vẹt lông đen lại hút hút, rồi hôn chùn chụt vào gan bàn chân mình, bác Phu dịch là: “con chó ăn ị”. Nó nhìn thấy đàn gà, liền ưỡn ngực nghênh ngang đi lại trên thang lồng. Nhìn thấy con mèo, nó xù lông, ngoác mỏ bắt chiếc cái oai phong của một gã tiểu hổ. Bác Phu dịch xong, cười bảo nó, vẹt vẫn hoàn vẹt! Vậy nhưng bác lại đi khoe khắp thị trấn rằng là, con vẹt của bác biết nói tiếng người. Mà hình như nó biết tiếng người thật. Hễ anh lái dê dắt con dê vào là nó nháy mắt tanh tách. Hành vi ấy nó cũng thể hiện mỗi khi nhìn thấy một cô gái đẹp. Bác Phu dịch là: “dê gái đẹp”. Nhìn thấy con dao, nó liền thò chân lên bóp cổ. Nhìn thấy lửa, nó nằm vật ngửa ra giãy đành đạch như bị cắt tiết. Nhìn thấy con lợn, nó đứng đần ra như một pho tượng, lay gọi nó bằng thừa. Có lần chẳng có con lợn nào, chỉ có bác Phu và nó mà nó cũng đứng đần ra như thế. Thì ra nó bảo bác: “ngu như lợn”, vì nó làm một động tác đến mỏi nhừ cả cổ cánh mà bác vẫn không hiểu. Đó là dang hai cánh ra và co một chân lên. Bác nói với nó là Bay. Nó vẫn đứng như thế. Bác bảo Mỏi, nó vẫn xòe cánh và co chân. Tức là nó không đồng ý. Cuối cùng nó mới bảo bác ngu như lợn!
       Một hôm khác, có vị giáo sư dạy đại học vào nhà bác lấy đi một khoản tiền lớn để lo lót cho thằng con trai út của bác vào học đại học. Lúc ra về, thấy con vẹt lông đen là lạ cứ đứng ngây nhìn. Con vẹt liền co một chân lên, xòe hai cánh ra, nom như bị thần kinh. Phải đến đêm hôm ấy bác Phu mới chợt hiểu là “ô, dù”. Nó bảo bác phải nhờ ô, dù để con bác được vào đại học. Sáng ra, bác tâm sự điều đã hiểu ấy với nó, con vẹt liền bay nhảy lăng săng trong xích, ngụ ý hiếu động. Bác Phu quả quyết đấy là: “thông minh”. Nó khen bác thông minh!
       Một tháng sau, con vẹt rời khỏi nhà bác Phu vì bác đã hứa, nếu con bác vào được đại học bác sẽ biếu vị giáo sư kia con vẹt thông minh, biết tiếng người. Vị giáo sư mang con vẹt lông đen về được mấy ngày, nó chẳng chịu ăn uống gì cả. Mà cứ hễ nhìn thấy ông chủ mới là lại co chân, xòe cánh. Vị giáo sư thấy con vẹt có nguy cơ chết đói, bèn mang gửi lại nhà bác Phu và dặn: “Khi nào tôi móc nối được với sếp, tôi sẽ mang nó đi”. Con vẹt không đứng co chân, xòe cánh nữa mà liên tục xới lông…
       Vài bữa sau, vị giáo sư quay lại mang con vẹt đi, biếu cho một nhân vật quan trọng. Thấy con vẹt đẹp, vị cao nhân khả kính nọ liền thay cho nó một cái xích chân bằng vàng, và để ở ngay cửa sổ phòng làm việc để hằng ngày được nhìn thấy nó. Con vẹt ngự ở cửa sổ, suốt ngày nháy mắt tanh tách theo bước chân ra, vào của cô thư ký.
       Không lâu sau, có một ông khách đến. Ông khách nọ xum xoe tặng cao nhân khả kính một gói bằng vải nhiễu đỏ, một chai rượu sâm panh và một xâu xúc xích cá ngừ. Họ mở xâm panh, bóc xúc xích, vừa nhấm nháp vừa mạn đàm đại sự.
       Trên cửa sổ, con vẹt lông đen hôn chùn chụt vào gan bàn chân, rồi đứng chết cho đến quắt khô trên chiếc chạc gỗ, trong tư thế tượng đần.

15.09.2009

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét