Anh kinh doanh món nợ đời
Hai bàn lạnh buốt đánh rơi cơ hàn
Uốn ba tấc gió chứa chan
Buôn mà chẳng nỡ ai đau
Thì về cuốc đất, chăn trâu cho giời
Buồn đem sợi nắng ra phơi
Bán mây cho núi xanh vời vợi xanh
Anh buôn tí tủm cho anh
Chả ai nông nỗi đi giành giật đâu
Lãi là một nắm đất nâu
Với hai con mắt trũng sâu nỗi niềm
Bây giờ ngồi đếm câu liêm
Thấy mình như mảnh lưỡi liềm trôi đi
Chẳng cần tính được mất gì
Những bao cháy bỏng thôi thì... mà thôi
Phúc phần đã định vậy rồi
Ung dung quẩy gánh đầu môi lên ngàn
Uốn dăm ba ngón nhị đàn
Cho chân trời tím vô vàn, mình ơi!
Trăm năm trong cõi à ơi
Nợ đời giao đãi nợ đời chưa xong!
Nợ đời giao đãi nợ đời chưa xong!
Khu du lịch sinh thái
Đào Viên Sơn, 06.05.2018
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét