(Tặng một chiều vu vơ!)
Trong hình bóng của loài hoa tím
có hồn đôi giày đinh bết bùn đất hành quân
có hồn chiếc bình hoa ngày cưới thành bình nhang tàn lạnh
có hồn mái tóc xanh ngắn chưa đầy búi
và một chiều rừng mưa!
Trong hồn của loài hoa tím
có bóng đêm khắc khoải đèn khuya mang hình miếng vá
có bức thêu hồn của gió thu thắp vàng chân mộ chí!
Trong hồn hoa tím ấy
có chiều dài đi không hết
có chiều hoang chỉ chiều hoang mới biết
người đi không trở về!
Trong hình hoa tím ấy
có dáng bàn chân rách toạc màu thớ đá
có dáng bàn tay rách toạc màu lửa khói
và một tâm hồn rỉ máu hoa sim!
Người ta bảo Hữu Loan sao đau đớn
thơ đau đớn và chiều hoang đau đớn
sim tím cũng đau đến chín cả lòng người?
Ông đau đớn vì ông không dễ dãi
thơ khóc rách lòng đau đớn mà ra
sim cũng thế, tím đến hoang chiều và hoang nỗi nhớ
tím đến tái tê suốt lộ trình thơ!
Chiều nay trên ngọn đồi không tên tuổi
của một người không tên tuổi
những "Nàng" sim cứ tím đến nao lòng
hồn hoa nhắc về một thời rơm rớm
"…không chết người trai khói lửa, mà chết người
em nhỏ hậu phương!"
Chiều
tím Sơn Viên, 16.05.2018