Ai cũng có tới vài lần nông nổi
Để sau này cứng cáp được nhân lên
Và anh cũng một thời lặn lội
Đời lượng thứ nên không cho sa ngã
Chỉ vấp vênh đôi chút để bình an
Năm tháng chạy mệt nhoài theo vội vã
Sai sót gom vào sưởi ấm chứa chan!
Nông nổi nhất là khi em chợt đến
Anh bất an trong trăm mối tim mình
Ừ, tuổi trẻ giờ gọi là "siêu sến"
Để em bần thần đi về phía lặng thinh!
Giờ Tây Bắc đang vào mùa se sắt
Nhôn nhốt bờ vai khi nắng mơ màng
Cái ôm gió vòng qua nhau, riết chặt
Gió đố anh, liệu còn phút lơ làng?
Mai Tây Bắc rét về cho thêm nhớ
Hơi ấm thật xa, và em cũng thật xa
Người Mông bảo: Một mình nên khó ở!
Anh vụng về, đành mượn gió ngâm nga!
Tây Bắc lạnh, núi trốn vào mây ấm
Anh trốn vào đâu trong tê tái lòng mình?
Đông dài quá, nên nhịp tim cũng chậm
Giấc mộng cũng dài, chờ chẳng thấy bình minh!
Ngày lạnh đầu tiên, 11.10.2017
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét