Thì mình đã dặn mình rồi
Tại sao cứ phải đứng ngồi không yên?
Lâu nay vốn dĩ an nhiên
Đã là một thứ vu vơ
Thì đành an phận vật vờ sinh nhai
Đêm đêm mang trí ra mài
Sớm hôm dăm não rụng dài giấc mơ
Cả ngày trau chuốt ngẩn ngơ
Vớ trong cái đống bất ngờ hằng đêm
Số mài thành phận êm êm
Tiễn nhau nốt quãng xêm xêm thợ cày…
Và mình đã thế mỗi ngày
Mỗi đêm, và mỗi nợ vay đời mình!
Đêm dài của thợ mài, 08.10.2017
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét