25 tháng 9, 2017

NGÀY HOANG MANG


Và bỗng ùa Thu đến
Cho ngày dài hoang mang
Thì Hè vừa nghễu nghện
Để cúc dắt mùa sang!

Và em cơn gió thoảng
Se anh chín, chợt rồi
Giữa nền trời nhoang nhoáng
Như chỉ thế rồi thôi!

Đấy, vạt nhòe trong mắt
Ừ, lá đã khoe mầu
Một mình anh ngăn ngắt
Dầm nốt hạt mưa ngâu…

Và bỗng ùa cảm xúc
Bện gió với hơi người
Một triền vàng thúc giục
Chẳng cho hồn nghỉ ngơi!

Ngày hoang mang cực độ
Bởi vị gió hương trời
Anh bỗng thành thằng ngố
Nhâm nhi giọt Thu rơi!


Sơn Viên, thấy Thu vừa gọi, 25.09.2017

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét