(Mến gửi bé Trần Trung Nghĩa -
chàng trai của chú!)
Vừa bằng hạt đậu thôi mà
Sao trời đày đọa con ra thế này?
Cuộc cờ chưa chạm đến tay
Mẹ cha đỏ mắt sớm trưa
Mong con vương trưởng mà chưa kịp mừng
Bỗng rồi con hóa người dưng
Bỗng rồi con bỏ lưng chừng mộng mơ
Chú ru ướt sũng câu thơ
Gửi theo ánh mắt thẫn thờ… Nghĩa ơi!
Tiễn nhau một đoạn rối bời
Và thêm một chặng lệ rơi chan hòa
Con về chơi với bao la
Ung dung thưởng ngoạn lá hoa thiên đình
Cứ cười át mọi tươi xinh
Cứ chơi cho thỏa binh tình mới thôi
Nhặt mây kê một chỗ ngồi
Chờ con vượt kiếp luân hồi về đây
Cho dù có hóa cỏ cây
Cho dù trời đất gió mây mỏi mòn…
Về làm con chú, nhé con!
…
Sơn Viên, ngày con đi xa mãi!
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét