Xin làm viên cuội cần cù // Vui lăn dưới đất buồn đu lên giời // An lành trong cõi thảnh thơi // Bỏ xa dăm bảy nhất thời hào quang...
29 tháng 6, 2017
16 tháng 6, 2017
9 tháng 6, 2017
NẾU KHÔNG CÒN BIÊN CHẾ…
(Mến tặng các thầy cô giáo cắm bản!)
Nếu không còn biên chế
Em có về với anh
Cuộc đời này vẫn thế
Tuổi trẻ, gì chả xanh!
Tuổi trẻ mình gửi hết
Vào núi rừng xa xăm
Vào những con đường chết
Và gió bấc căm căm!
Phần lớn vì em nhỏ
Phần nhỏ vì gia đình
Vượt lên ngàn gian khó
Em nướng sạch tươi xinh!
Đồng lương vừa xe hỏng
Đồng lương vừa đổ xăng
Đồng lương xoay chong chóng
Hỏi còn gì nữa chăng?
Bỏ cha tàn mẹ phế
Bỏ phố phường… nhẹ tênh
Biệt xứ vì biên chế
Sau này đỡ chông chênh...
Mới nghe người ta kháo
Em khóc lụt non ngàn
Bấy nay toàn rau cháo
Đổi một lần mộng tan!
Nếu không còn biên chế
Em có về với anh
Hay lại ngồi chan lệ
Vào núi rừng rực xanh!
Ngày ngồi nghĩ vẩn vơ, 09.06.2017
* Nguồn
ảnh: Báo Dân Trí
1 tháng 6, 2017
BÍ MẬT TRONG CƠ THỂ
Đàn
trâu cặm cụi nhặt những bông hoa gạo đỏ như những hòn than, nằm la liệt trên mặt
đất. Chúng nhai nhếu nháo rồi nuốt. Nuốt như bị bỏng lưỡi. Nuốt trào cả nước mắt.
Tháng ba, trên lưng con đèo có cái tên rất lạ: Vách Đất
Dựng Đứng Khó Trèo, gần như chẳng còn gì ăn, ngoài hoa gạo. Cỏ gianh chỉ còn
sót lại trên những mái nhà. Trâu, bò, dê, ngựa ăn hoa gạo để vượt qua những đợt
nắng gió Lào gay gắt. Ăn hoa gạo để có sức đợi những cơn mưa đầu mùa. Rễ cỏ nằm
loằn ngoằn như những sợi chỉ đất, cũng chờ nước trời để bật lên.
Đăng ký:
Bài đăng
(
Atom
)