Ngày
xưa mẹ bảo thế này
Rồi
mày cũng chỉ cái cày con trâu
Dạ, vâng... rồi lúc đón dâu
Tính
ăn nết ở dở òm
Nhìn
sao cứ thấy tối om như là…
Không
ra người, chẳng phải ma
Số
lơ lửng giữa cái đà dại khôn
Lúc bần chả dám du côn
Khi
sang không biết tự tôn thế nào
Chẳng
cần so thấp bì cao
Cho
nên biếng việc đón rào, ở đi
Mẹ
ơi con phải làm gì
Cho
an lành nốt kiếp ti tiện này?
Đã
đành không phải ăn chay
Cho
dù biết sống thẳng ngay, nghĩa tình
Nhưng
người hơn ở giờ sinh
Nhà
không trùng với hướng đình, đường quan
Cho
nên sớm phải tân toan
Quyết
không thành đứa khôn ngoan... xảo thần
Mẹ
ban cho một chữ nhân
Sống
trong trời đất tảo tần, vậy thôi…!
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét