Thiên hạ chửi có khi con lại ngấm
Bố nói ra gì, con cũng thấy thừa
Nhưng con ạ, phải sống lâu mới thấm
Con đã lớn, và đã thành thiếu nữ
Vừa đủ hành trang để sống xa nhà
Ví xã hội như một con thú dữ
Thì vào rồi sẽ chỉ thấy xót xa!
Con hòa nhập bằng tâm hồn non nớt
Con chống chèo bằng bản lĩnh trong veo
Sẽ có lúc khiến con buồn bất chợt
Và nhiều khi con đau đớn ngặt nghèo!
Con cố gắng thì không gì không thể
Con buông xuôi, mọi thứ cũng… xong xuôi
Mỗi khi khóc, con nhớ còn có bố
Mỗi lúc buồn, gọi bố sẽ dần nguôi!
Là con gái, phải khiến mình hiền giá
Chăm chỉ, thật thà, cử xử lễ nhân
Câu nói, hành vi… biết thương mình con ạ
Đừng để miệng lời làm mất phúc ân!
Con càng lớn, bố ngày càng nói ít
Mong mỏi con hiểu vạn hiểu ngàn
Thói nhà xấu thì bỏ đi con nhé
Dũng cảm nhận mình dốt để vươn lên!
Mai con bước chân vào trường đại học
Ước mơ cả đời của bố đấy con ơi
Vì nhà nghèo, sợ người thân khó nhọc...
Vậy cho nên, con đừng có mải chơi!
Con học cho con, học luôn cho bố
Để sau này về đỡ phải mày mò
Biết là khó, nhưng phải luôn luôn cố
Cứ giỏi đi, rồi đời khắc thưởng cho!
Viết cho ngày con vào đại học, 22.8.2016
Viết cho ngày con vào đại học, 22.8.2016
(*)
Tiêu đề thơ của Trần Nhuận Minh
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét