Giờ
thì trống một chỗ ngồi
Biết
rằng là thế, nhưng thôi, ích gì
Trăm
năm trong cõi… đổ đi
Đã đành bỏ dở miền mong
Bao
nhiêu dự định bằng không mấy hồi
Một
khi lên chuyến buông trôi
Coi
như đoạn tuyệt thề bồi hôm mai
Đã
đành chẳng phía nào sai
Chỉ
là lệch đáp từ bài tổ tiên
Thì
nay bỏ chữ thứ hiền
Bỏ
luôn danh vọng ngoan chiên, đủ đầy
Gột
cho thoáng đãng gió mây
Giũ
đi bìu díu hao gầy bấy lâu
Về
đây thôi chứ về đâu
Là
nơi còn chỗ dốc bầu tâm tư
Là
nơi còn chút khoan thư
Là
nơi thỉnh thoảng được hư hỗn mình…
Cầu
cho mọi phía đều xinh
Để
mình thủng thẳng với mình, vậy thôi!
Sơn
Viên, 31.07.2016
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét