Thì
về với ngổn ngang mây
Dưới
vui với suối, trên ngây ngất rừng
Sáng
ra uống giọt trời chưng
Trưa
ăn mầm đá, chiều bưng bát chiều
Hoàng
hôn sóng sánh như thiêu
Cho
ta dốc cạn bao nhiêu vội vàng
Đi
về với chốn muộn màng
Đêm
nghe gió rối xốn xang ngoài mành
Nghe
sương lích rích trên cành
Nghe
mơ mải miết tô xanh núi đồi
Nghe
gần đang hóa xa xôi
Nghe
trong nhung nhớ bồi hồi đang xa
Chỉ
rừng là chẳng ngãng ra
Núi
như lòng mẹ bao la ngút ngàn…
Thì
về với gió chứa chan
Với
mưa, với nắng mơn man đắp đầy
Và về giữa ngổn ngang mây
Với
hoa, với lá, với cây, với… mình!
Ngày về
rừng, 20.07.2016
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét