(Tặng một
người buồn!)
Hồn
tôi xin biệt xứ đây
Đến
nơi nhiều gió, nhiều mây, nhiều rừng
Đến
nơi thật ít tưng bừng
Đến
nơi đoạn tuyệt hoang mang
Chạm
đâu cũng thấy ngổn ngang ái tình
Nơi
hồn chỉ thấy trung trinh
Không
toan, không tính, không rình rập nhau
Nơi
hồn dứt mọi thương đau
Sống
không cần ngó trước, sau, trong, ngoài
Bỏ
xa giấc ngủ mệt nhoài
Điệu
cười chất chứa nguôi ngoai những buồn
Hồn
thanh như một cách chuồn
Liệng
theo tiếng róc rách tuôn ngập lòng
Tự
mình vẽ một đường cong
Cho
chân trời bớt quãng vòng cuối mây…
Hồn
tôi xin biệt xứ đây
Đến
nơi chỉ có mắt đầy mắt thôi!
Ngày
nhiều tâm trạng, 25.05.2016
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét